Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)

Chương 43

“Ý cậu là sao?” Lý Mãn không hiểu ra, “Cậu thấy mệt à?”

Dương Huyên gật đầu, rồi lại lắc đầu.

“À, tôi hiểu.” Lý Mãn nói, “Đợi đến khi em nó lên đại học sẽ đỡ hơn thôi, có khó khăn gì cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp một tay.”

Dương Huyên liếc nhìn anh ta một cái, không đáp lại.

Anh suy nghĩ một lúc, định mở miệng nói tiếp thì đột nhiên điện thoại trong túi reo lên. Dương Huyên lấy điện thoại ra, không vội trả lời ngay mà chỉ chăm chú nhìn số điện thoại hiện trên màn hình.

Lý Mãn nhận ra sự bất thường của anh: “Ai gọi vậy?”

Dương Huyên không nói, sau một thoáng do dự, anh vẫn nghe máy.

Sáng thứ Bảy, Vưu Tư Gia cuộn mình trong chăn ngủ say sưa, mơ màng những giấc mơ mơ hồ.

Trong phòng có tiếng sột soạt rất nhẹ, tuy nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai cô. Vưu Tư Gia trở mình, gập gối lại ôm lấy đầu, ngay sau đó không khí đột nhiên im lặng.

Vưu Tư Gia đột ngột quay đầu lại, thấy Dương Huyên đã ăn mặc chỉnh tề đang đứng ở cửa phòng, khẽ khàng sắp xếp đồ đạc, bên cạnh là một túi hành lý lớn.

Cô phản ứng trong hai giây, sau đó vội vàng vén chăn nhảy xuống giường.

Cô chạy đến trước mặt Dương Huyên, cả người vẫn còn ngái ngủ: “Anh định đi đâu vậy?”

Dương Huyên kéo khóa ba lô, sau đó đứng dậy, thấy Vưu Tư Gia chỉ mặc đồ ngủ, tóc rối bù, mắt còn ngái ngủ.

“Không thấy lạnh à?” Anh dời mắt đi chỗ khác, “Em lên giường đi.”

“Anh định đi à?”

Dương Huyên nói giọng bất đắc dĩ: “Anh về nhà một chuyến, sẽ quay lại thôi, hình như ông cụ không được khỏe lắm.”

Cô lập tức hỏi tiếp: “Đi bao lâu?”

“Không chắc nữa.” Dương Huyên không nhịn được nói tiếp, “Mấy ngày này trời lạnh, em lên giường nằm đi.”

Vưu Tư Gia dần tỉnh táo, cuối cùng “ừ” một tiếng, quay người chậm rãi đi đến bên giường, đá phịch dép lê rồi chui vào chăn, hai giây sau, cô lại thò đầu ra nhìn một cái.

Dương Huyên thu dọn thêm hai phút nữa, xách túi ra khỏi phòng, không quên đóng cửa lại.

Vưu Tư Gia lúc này mới xuống giường, mặc quần áo chỉnh tề rồi đi ra.

Dương Huyên ngồi ở bàn ăn, trên bàn đã bày sẵn điểm tâm. Thấy Vưu Tư Gia từ trong phòng đi ra, anh liền rời mắt khỏi điện thoại: “Rửa mặt xong thì qua ăn sáng.”

Vưu Tư Gia không lên tiếng, cô đi vòng qua bàn ăn, đến bồn rửa tay gần phòng vệ sinh.

Vội vàng rửa qua mặt, nước lạnh khiến đầu óc cô dần tỉnh táo. Nhớ lại cảnh tượng tối qua, Vưu Tư Gia bắt đầu ngẫm lại, giọng điệu của anh, biểu cảm của anh các thứ.

Cô vừa đánh răng, vừa nhìn qua gương ngắm Dương Huyên đang ngồi ở bàn, anh vẻ mặt bình thản, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Mỗi lần Vưu Tư Gia rửa mặt, đều làm ướt một mảng áo phía trước, cô lấy khăn lau qua rồi cuối cùng ngồi xuống bàn ăn.

Bữa sáng rất bình thường, hai rổ bánh bao nhỏ, bình giữ nhiệt đựng đầy cháo, còn có hai quả trứng trà.

Dương Huyên cầm khăn giấy chậm rãi bóc vỏ trứng: “Anh đi ngay đây, cơm em tự lo nhé, tiền tiêu vặt đủ không?”

Vưu Tư Gia cúi đầu uống một ngụm cháo, khẽ gật đầu ra hiệu là đủ.

“Anh về xem tình hình thế nào đã.” Nói rồi, anh đưa quả trứng đã bóc vỏ cho Vưu Tư Gia, “Lòng đỏ để lại trong đĩa cho anh là được.”

Vưu Tư Gia đón lấy, cắn một miếng, nhìn anh: “Tuần sau anh về được không?”

“Sao thế?”

Vưu Tư Gia lắc đầu.

Cô ăn bốn cái bánh bao nhỏ, hai lòng trắng trứng, uống nửa bát cháo, đột nhiên nói: “Vậy tuần sau em ở lại trường luôn.”

Tay Dương Huyên đang cầm bát khựng lại, ngước mắt lên: “Sao vậy?”

“Họp phụ huynh, thầy cô cần học sinh nội trú giúp hướng dẫn.”

Dương Huyên hiểu ra: “Anh sẽ cố gắng về.”

Chiều Chủ nhật Vưu Tư Gia vừa đến trường, giáo viên chủ nhiệm đã gọi cô vào văn phòng.

Thấy cô vào, giáo viên chủ nhiệm nói thẳng: “Anh của em đã gọi điện cho thầy, nói em đã nghĩ thông, đồng ý đổi chỗ ngồi.”

“Hả?”

“Anh em còn phản ánh, Trình Viên Viên trong lớp mình trước đây giúp đỡ em rất nhiều phải không? Nói hai đứa học cùng nhau sẽ có động lực hơn, có chuyện này không?”

Vưu Tư Gia gật đầu lia lịa.

Giáo viên chủ nhiệm nửa tin nửa ngờ: “Vậy hai đứa ngồi cùng nhau trước, thầy xem kỳ thi tháng sau, nếu không tiến bộ cô sẽ đổi chỗ lại nhé.”

Vưu Tư Gia vui vẻ trở về lớp. Chỗ ngồi bên cạnh cô vẫn chưa có ai. Giáo viên chủ nhiệm để tránh hậu họa, đã chuyển chỗ ngồi của Vưu Tư Gia và Trình Viên Viên ra hàng giữa dãy đầu tiên.

Đã là bạn cùng bàn mấy tháng trời, trước khi đổi chỗ phải báo cho người ta một tiếng. Về đến lớp, cô không quên núp dưới bàn nhắn tin cho Lục Trạch Minh. Nhưng giống như phong cách thường ngày của cậu ta, tin nhắn gửi đi như hòn đá chìm xuống biển, không có hồi âm.

Trước khi chuyển bàn học, cô suy nghĩ một lúc, lại viết một mảnh giấy nhỏ đặt dưới sách giáo khoa của Lục Trạch Minh.

Vào thứ Hai khi sắp kết thúc đọc sách buổi sáng, Lục Trạch Minh mới đến trường.

Khi cậu ta vào từ cửa trước, Vưu Tư Gia đang học bài đến ngái ngủ, Trình Viên Viên bên cạnh thấy vậy, đột ngột huých cô một cái.

Vưu Tư Gia lập tức tỉnh táo, quay đầu nhìn người này bước lên bục giảng, mắt không nhìn ngang ngó dọc mà về thẳng chỗ ngồi của mình.

Chỗ ngồi trước đây của Vưu Tư Gia đã được thay bằng một nam sinh, cậu ta quay đầu nói gì đó với Lục Trạch Minh. Lục Trạch Minh không nói gì, cầm sách lên, bỗng từ trong sách rơi ra một mảnh giấy nhỏ.

Vưu Tư Gia thấy cậu ta cầm mảnh giấy lên liếc qua, giây sau ngón tay buông ra, mảnh giấy nhỏ nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Vưu Tư Gia sững người.

“Cậu ta dám vứt mảnh giấy của cậu sao?” Trình Viên Viên bên cạnh tức giận không kìm được, “Cậu ta làm bộ làm tịch gì chứ!”

Vưu Tư Gia kéo cô ấy lại: “Thôi bỏ đi, đừng quan tâm cậu ấy nữa, hai đứa mình ngồi cùng nhau là được rồi.”

Vì chuyện đổi chỗ ngồi, Vưu Tư Gia cảm thấy mình lại đắc tội với Lục Trạch Minh một phen, dù cô không hiểu rõ nguyên nhân cụ thể.

Nhưng kết quả thì rõ ràng —

Cậu ta không thèm để ý đến cô nữa.

Trong lớp bàn ghế nhiều, lối đi hẹp, Vưu Tư Gia đùa giỡn vô ý va phải người khác, suýt ngã thì được một lực đẩy. Cô quay đầu nhìn, hóa ra là Lục Trạch Minh đứng phía sau đẩy cô ra; giờ ra chơi cô đi lấy nước, gặp nhau trên đường, cậu ta cũng như không nhìn thấy cô vậy.

Ngày họp phụ huynh, Vưu Tư Gia phụ trách hướng dẫn phụ huynh ở tầng dưới.

Có không ít học sinh đi cùng phụ huynh đến, ví dụ như Trình Viên Viên. Mẹ cô ấy thấy Vưu Tư Gia rất vui, rồi như nhớ ra điều gì đó liền kéo cô sang một bên, khẽ hỏi: “Gia Gia à, bên cháu ai đến? Bố mẹ ruột hay bố mẹ nuôi?”

Vưu Tư Gia lắc đầu: “Cháu không liên lạc với họ.”

Đối phương xoa xoa tóc cô: “Có khó khăn gì cứ nói với cô, chuyện nói chuyện với phụ huynh, ký tên gì đó, để cô tiện thể giúp cháu luôn.”

“Cảm ơn cô.” Vưu Tư Gia cười híp mắt, “Nhưng chắc không cần đâu ạ, anh trai cháu chắc sẽ đến.”

Đối phương lúc này mới yên tâm, Vưu Tư Gia chỉ đường cho bà rồi bà một mình đi lên.

Trình Viên Viên thì ở lại bên cạnh Vưu Tư Gia, còn không quên huých cô một cái, giọng điệu trêu chọc: “Này, anh trai đẹp trai từ bé của cậu khi nào đến?”

Không biết vì sao, Vưu Tư Gia bị cô ấy huých đến tim đập thình thịch, theo bản năng bịt miệng Trình Viên Viên lại: “Viên Viên, cậu nói bậy gì vậy…”

“Mình nói bậy gì chứ.” Trình Viên Viên cười hì hì thoát ra khỏi tay cô, “Đẹp trai là thật đúng không? Lớn lên cùng nhau cũng là thật đúng không? Mấy lần hộp cơm chúng ta ăn buổi chiều là do anh ấy làm cho cậu đúng không? Chu đáo quá…”

Mặc dù Trình Viên Viên đều biết hoàn cảnh của mình, nhưng Vưu Tư Gia đột nhiên nhận ra, cô không muốn người ta nói to những chuyện này ra.

Có những chuyện giống như bột nhào tốt, bình thường không thấy có gì, nhưng một khi phơi bày ra ngoài không khí, giống như xảy ra phản ứng hóa học vậy. Có thứ gì đó trong lòng đang phồng lên, lên men, sắp tuôn ra ngoài.

Vì thế cô đuổi theo: “Viên Viên! Cậu nhỏ tiếng thôi!”

Trình Viên Viên lùi lại mấy bước, cố ý làm quá lên trêu cô: “Vưu Tư Gia sao cậu đỏ mặt thế—”

Chưa nói hết câu, chỉ nghe phía sau có người “Ái chà” một tiếng, Trình Viên Viên mới biết mình đụng phải người, vội vàng cúi người xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi ạ.”

Chưa kịp ngẩng người lên, Trình Viên Viên đã ngửi thấy mùi nước hoa. Lạnh lùng và tri thức, nhưng khiến người ta phải dè chừng.

Người đến quàng một chiếc khăn choàng tua rua, đi giày cao gót, đôi khuyên tai to và lớp trang điểm tinh tế tương xứng với nhau, giọng điệu cũng sắc bén: “Hai cô bé này, sao mà l.ỗ m.ãng thế.”

Vưu Tư Gia và Trình Viên Viên lập tức đứng nghiêm, câm như hến.

Sư Văn Thục không so đo với họ nữa, ngược lại nhìn về phía sau: “Con trai, lớp con ở đâu? Con dẫn đường đi.”

Hóa ra Lục Trạch Minh cũng đến.

Cậu ta chạm mắt với Vưu Tư Gia một cái, lặng lẽ dời ánh mắt đi, cùng Sư Văn Thục đi lên bậc thang.

Đứng ở dưới lầu gần nửa tiếng, phụ huynh lục tục đều đã đến. Vưu Tư Gia nhìn điện thoại mấy lần, Dương Huyên vẫn chưa trả lời.

Khi sắp bắt đầu họp phụ huynh, Vưu Tư Gia đành quay về lớp. Trình Viên Viên ở trong lớp hướng dẫn phụ huynh ký tên vào danh sách, cô thì ra ngoài đứng ở hành lang.

Bên trái Vưu Tư Gia là lớp học của mình, bên phải là phòng tự học đa phương tiện, cô đứng ở giữa nắm điện thoại. Dương Huyên mấy ngày trước vẫn còn ở quê, Vưu Tư Gia nói nếu anh bận thì không cần đến, nhưng Dương Huyên đã hứa nhất định sẽ về.

Cô cứ thế cúi đầu ngẩn người, đột nhiên nghe có người gọi tên cô.

Ban đầu không nghe rõ, cô ngẩng đầu lên với vẻ mặt vui mừng, nhưng phát hiện ra đó là Lục Trạch Minh từ trong lớp đi ra.

Vưu Tư Gia chưa kịp thay đổi biểu cảm, chỉ thấy cậu ta đột nhiên vặn tay nắm cửa phòng đa phương tiện, đẩy cô vào trong, sau đó “cạch” một tiếng đóng cửa lại.

Vưu Tư Gia vừa định gõ cửa hỏi chuyện gì, liền nghe thấy giọng Sư Văn Thục: “Con bé ở hành lang đâu rồi?”

Từ tiểu học, Sư Văn Thục đã để lại cho Vưu Tư Gia một số ký ức không mấy tốt đẹp, cô lập tức cúi người xuống trốn.

Giọng Lục Trạch Minh rất nhỏ, nhưng vẫn nghe rõ: “Phụ huynh đều đến rồi, đương nhiên là cậu ấy về rồi.”

“Mẹ chỉ muốn nhìn một cái thôi. Trong lớp khi mẹ hỏi con, con nói con bé ấy không đến, nếu không phải thầy giáo nói với mẹ con bé ở ngoài hành lang, mẹ còn không biết con lại giấu mẹ.” Giọng Sư Văn Thục đột nhiên trở nên ai oán, “Con trai à, từ nhỏ mẹ đã kỳ vọng vào con, tốn công sức nuôi con lớn, sao con lên cấp ba lại không nghe lời mẹ nữa vậy?”

“Mẹ.” Lục Trạch Minh như đang nhẫn nhịn điều gì đó, “Họp phụ huynh sắp bắt đầu rồi, mẹ về lớp trước đi.”

“Sao? Con còn bênh con bé ấy nữa?”

“Mẹ mà cứ thế này, con thực sự sẽ về nhà đấy.”

Bên ngoài im lặng một thoáng, sau đó tiếng giày cao gót “lộp cộp” vang lên rồi biến mất.

Vài phút sau, Vưu Tư Gia mới đẩy cửa đi ra.

Lục Trạch Minh đang dựa bên cạnh cửa.

Cậu ta nhìn cô, cuối cùng cất tiếng: “Chẳng phải cậu nói muốn ngồi cùng bàn với tôi sao?”

Vưu Tư Gia chớp chớp mắt, không biết giải thích thế nào.

Vẻ mặt Lục Trạch Minh như thể bị phản bội vậy, cậu ta nhìn chằm chằm cô: “Lần thứ hai.”

Vưu Tư Gia thực sự không hiểu: “Cái gì cơ?”

Cậu ta quay người bỏ đi, như thể giận dỗi mẹ vậy, không ở lại trong lớp nữa.

Lúc này Trình Viên Viên từ trong lớp đi ra, nhìn bóng lưng Lục Trạch Minh rời đi, vội vàng hỏi: “Cậu ta sao vậy? Sao không đợi mẹ nữa?”

Vưu Tư Gia gãi gãi đầu nói không biết, lại nhớ đến Dương Huyên thời gian trước, cuối cùng chỉ thốt lên một tiếng cảm thán: “Viên Viên à, mình phát hiện ra lòng dạ đàn ông thật khó đoán mà.”

Khi buổi họp phụ huynh đang diễn ra được một nửa, Dương Huyên vội vàng chạy đến.

Vưu Tư Gia đứng canh ở cửa, vừa thấy anh liền cười, sau đó như nhớ ra điều gì, lập tức thu lại nụ cười.

Dương Huyên đến vội vàng, vẫn còn hơi th.ở d.ốc, anh để ý thấy sự thay đổi trong biểu cảm của Vưu Tư Gia, hỏi: “Anh vừa từ bến xe đến, em chê anh đến muộn à?”

Vưu Tư Gia lắc đầu, Dương Huyên theo bản năng định xoa xoa đầu cô, nhưng tay giơ được nửa chừng, lơ lửng trong không trung rồi buông xuống.

Anh đẩy cửa sau, tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Dương Huyên đến muộn, khoảng bốn mươi phút sau, buổi họp phụ huynh kết thúc.

Vừa kết thúc, giáo viên chủ nhiệm đã bị các phụ huynh quan tâm đến con cái vây lấy.

Dương Huyên tiến lên bổ sung vào bảng điểm danh.

Đột nhiên cánh tay truyền đến một lực, Dương Huyên ngẩng đầu, hóa ra là tay giáo viên chủ nhiệm.

Thầy kéo anh lại, giọng điệu thân thiết, ánh mắt lại nhìn về phía một phụ huynh quàng khăn choàng, khí chất xuất chúng: “Bố mẹ em này bận công việc, không đến được, luôn là anh trai đến liên lạc. Tôi và cậu thanh niên này trước đây trao đổi cũng khá tốt, có lẽ phụ huynh với nhau cũng có thể trao đổi thêm. Tôi hiểu sự quan tâm của chị đối với Trạch Minh, nhưng cũng không thể ép con quá chặt, đúng không?”

Bình Luận (0)
Comment