“Anh cũng ở đây à!” Vưu Tư Gia nhìn thấy Dương Huyên thì từ ngạc nhiên chuyển sang vui mừng, vừa định bước về phía anh thì chợt nhận ra Lý Đông Xuyên vẫn đang nắm lấy cổ tay mình.
Người đối diện cố ý nâng tay cô lên, sau đó nhướng mày nhìn cô: “Cậu phải giữ bí mật đấy.”
Vưu Tư Gia tất nhiên gật đầu, nhưng lòng hiếu kỳ lại trỗi dậy bèn hỏi tiếp: “Nhưng cậu còn chưa nói xong… Vậy lát nữa tôi đến tìm cậu nhé?”
Lý Đông Xuyên còn chưa kịp trả lời thì Dương Huyên đã gọi cô một tiếng nữa: “Tư Gia.”
Vưu Tư Gia lập tức quay đầu lại: “Em đây.”
“Được thôi.” Lúc này Lý Đông Xuyên mới cười buông tay, “Cậu cứ đi trước đi.”
Vưu Tư Gia nhanh chóng bước đến chỗ Dương Huyên, cô ngẩng mặt cười tít mắt: “Bọn em tìm anh khắp nơi đấy.”
Nói xong, cô quay người vẫy tay với Lý Đông Xuyên.
Dương Huyên nhét đèn pin vào túi, sau đó nắm lấy cổ tay vẫn còn nâng lên của cô, kéo xuống đặt bên cạnh mình, lòng bàn tay anh dần trượt xuống, đan chặt mười ngón tay vào tay cô.
Anh không dừng lại mà cứ thế kéo cô xoay người đi về phía trước.
Dương Huyên không nói gì, nhưng bước chân lại sải rộng, kéo theo cả Vưu Tư Gia cũng phải đi nhanh hơn. Bởi vì lòng bàn tay hai người áp vào nhau, cô còn có thể cảm nhận được hơi nóng thô ráp truyền từ anh. Cô ngẩng lên nhìn anh: “Chúng ta đi đâu vậy anh?”
Vừa dứt lời, hai người đã ra khỏi rừng cây.
Nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, bước chân của Vưu Tư Gia khựng lại.
Hai giây sau, cô khẽ “wow” một tiếng.
Trong màn đêm, Vưu Tư Gia nhìn thấy một cánh đồng hoa hồng phấn bạt ngàn. Một vùng rộng lớn toàn là cỏ bồng hồng. Giữa cánh đồng hoa, cứ cách vài bước lại có một cột đèn nhỏ tỏa ánh sáng vàng dịu dàng. Những bông hoa mềm mại như tơ mảnh, hòa vào làn sương mờ ảo, tạo nên một vẻ đẹp huyền ảo mơ hồ.
Xa hơn một chút, cô còn thấy khá nhiều người đang chụp ảnh check-in giữa cánh đồng, nhưng chỗ mà Dương Huyên dẫn cô đến lại vắng vẻ hơn hẳn.
“Đẹp quá!” Vưu Tư Gia khẽ lắc lắc tay anh, hỏi, “Anh dẫn em đến đây đặc biệt vì em sao?”
“Ừm.” Dương Huyên cuối cùng cũng cất giọng, “Nhưng lúc quay lại tìm em lại không thấy em đâu.”
Vưu Tư Gia bất ngờ rút tay khỏi tay anh, bước vào cánh đồng hoa. Cô giơ tay khẽ chạm vào những bông cỏ mềm mại, cảm nhận được hơi sương đọng trên cành lá.
Dương Huyên lập tức đi theo, vươn tay phủ lên mu bàn tay cô, hỏi: “Trời tối rồi, nhiệt độ hạ xuống, có lạnh không?”
“Không lạnh.” Vưu Tư Gia thuận thế nắm lấy tay anh, kéo anh bước lên phía trước, vẻ mặt tràn đầy phấn khích.
Cô kéo anh vừa chụp ảnh vừa quay video, trong lúc đó, Dương Huyên bất chợt hỏi: “Vừa nãy em và cậu ta nói gì vậy?”
Vưu Tư Gia đang chăm chú xem lại ảnh chụp chung của hai người, nhất thời không kịp phản ứng: “Hửm?”
“Em với…” Dương Huyên giơ tay chạm nhẹ lên sống mũi, “Lý Đông Xuyên.”
Lúc này Vưu Tư Gia mới ngẩng lên nhìn anh: “Em không thể nói, em đã hứa với cậu ấy là sẽ giữ bí mật rồi.”
Dương Huyên im lặng, không nói gì nữa.
Vưu Tư Gia lại bước lên vài bước, phát hiện ra có thêm nhiều loài hoa khác, nhưng cô không biết tên.
Giọng nói của Dương Huyên vang lên từ phía sau, vẫn dịu dàng như cũ: “Có những bí mật nếu liên quan đến chuyện không đúng đạo đức thì cũng không cần phải giữ kín như vậy.”
Vưu Tư Gia suy nghĩ một lúc, sau đó quay lại hỏi anh: “Giả sử em có một người bạn, cậu ấy có bạn trai rồi.”
Dương Huyên nhìn cô, khẽ “ừm” một tiếng, ra hiệu cô nói tiếp.
“Nhưng một người bạn khác của em, dù biết rõ cậu ấy đã có bạn trai nhưng vẫn thích cậu ấy và muốn ở bên cậu ấy.” Vưu Tư Gia giơ tay diễn tả rồi hỏi, “Trường hợp này chắc không tính là hành vi vô đạo đức đâu nhỉ?”
Giọng Dương Huyên lạnh đi: “Tất nhiên là có.”
Vưu Tư Gia khó hiểu: “Nhưng cậu ấy đâu có làm gì đâu—”
Nói được nửa câu, cô bỗng dưng im bặt. Trong đầu chợt hiện lên lời của Lý Đông Xuyên, lại nghĩ đến phong cách hành sự của anh ta, cô lại cảm thấy với kiểu người như thế thì chuyện gì cũng có thể làm ra. Vì thế, cô đành thoả hiệp: “Thôi được rồi.”
Dương Huyên vẫn nhìn cô chằm chằm: “Em nghĩ sao?”
Vưu Tư Gia khẽ chạm vào cành hoa, ngước mắt lên: “Hửm?”
“Ý anh là…” Dương Huyên sửa lại lời, “Người bạn kia của em nghĩ thế nào?”
“Em không biết.” Cô có chút phiền muộn, nhẹ nhàng thở dài. “Thật ra em cảm thấy hai người họ khá thân thiết. Dù bề ngoài cậu ấy có vẻ hay chê bai người đó—”
“Nếu đã chê bai thì đừng đi theo cậu ta nữa.”
“Ý anh là gì?”
Dương Huyên không vòng vo nữa, anh tiến lên, đưa tay giữ lấy vai cô, ánh mắt và giọng điệu đều trầm xuống: “Sau này, nếu Lý Đông Xuyên gọi em, em đừng đi một mình theo cậu ta nữa.”
Vưu Tư Gia không hiểu vì sao câu chuyện lại đột ngột quay về chính mình: “Nhưng nếu em không tiện từ chối thì sao?”
Lực tay anh siết chặt hơn chút nữa: “Em cứ nói là bạn trai em không cho đi.”
“Nhưng mà… em đâu có bạn trai.”
“Không có sao?” Dương Huyên hỏi lại, rồi đột nhiên nắm lấy tay cô, chậm rãi nâng lên, từng câu từng chữ đều rõ ràng: “Anh không phải sao?”
Vưu Tư Gia im lặng.
Có những lúc, bánh từ trên trời rơi xuống, có thể khiến người ta choáng váng.
Vưu Tư Gia nhìn anh, hai giây sau, cô nhỏ giọng nói: “Không phải đã nói là hai năm sau sao?”
Dương Huyên bật cười, vừa bực vừa buồn cười: “Tư Gia, thật ra chuyện này đâu có gì khác nhau.”
“Nhưng mà—”
Lời còn chưa nói hết, Dương Huyên bỗng kéo tay Vưu Tư Gia ra sau, ôm cô sát vào mình. Ngay sau đó, anh nâng mặt cô lên, không nói thêm lời nào mà cúi đầu hôn xuống.
Nụ hôn ban đầu chỉ là những cái chạm nhẹ dò xét ở môi dưới, nhưng Vưu Tư Gia đã vô thức nhắm mắt lại, thậm chí còn khẽ li.ếm nhẹ khóe môi anh.
Hơi thở nóng hổi quấn lấy nhau, đầu lưỡi Dương Huyên tách đôi môi cô ra, nụ hôn trở nên sâu hơn. Hai cánh tay anh cũng siết chặt lấy cô, ôm chặt hơn.
Vưu Tư Gia buộc phải ngẩng cao đầu, kiễng chân lên để đáp lại. Trong hơi thở hòa quyện, bên tai cô vang lên những tiếng động mơ hồ.
Đến khi tách ra, khuôn mặt cô đã đỏ bừng. Cô thở gấp vài hơi, sau đó ngước lên nhìn anh.
Đuôi mắt Dương Huyên hơi cong xuống, đôi mắt đen láy trong veo như một mặt hồ tĩnh lặng, phản chiếu hình bóng cô bên trong.
Cô vừa mở miệng: “Em cảm thấy—”
Anh liền véo nhẹ hai má cô, lại một lần nữa chặn lời cô bằng một nụ hôn khác.
Hai nụ hôn kéo dài kết thúc, Vưu Tư Gia đã hơi choáng váng. Cô ôm lấy anh, lẩm bẩm: “Sao thế này, em cảm thấy hơi lâng lâng… em không nhận ra đường nữa rồi…”
Dương Huyên khẽ cười, xoay người cúi xuống: “Thiếu oxy thì để anh cõng em về.”
Vưu Tư Gia lập tức nhào tới, vòng tay qua cổ anh. Đợi cô bám chắc, Dương Huyên mới đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng cõng cô đi về.
Xuyên qua rừng cây nhỏ, những tán lá lướt nhẹ qua mặt, giúp cô tỉnh táo hơn. Cô lại xác nhận lần nữa: “Vậy… bây giờ chúng ta là người yêu rồi đúng không?”
Dương Huyên khẽ “ừ” một tiếng.
Vưu Tư Gia áp má vào cổ anh, Dương Huyên hơi nghiêng đầu, bước chân cũng chậm lại: “Sao thế?”
Cô nhân lúc này vươn tay xoay mặt anh lại, nghiêng người hôn nhẹ lên cằm anh.
Sau đó, cô nhanh chóng rụt về: “Không có gì, chỉ là em vui thôi.”
Dương Huyên bật cười, lại tiếp tục bước đi với nhịp điệu bình thường: “Vậy sau này em phải chú ý.”
“Chú ý gì cơ?”
“Đừng đi quá gần với những thằng con trai khác, được không?”
“Chắc chắn rồi!” Vưu Tư Gia vui vẻ đáp, “Anh cứ yên tâm đi.”
Vừa trò chuyện, cả hai đã quay về khu trại. Dương Huyên nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Vừa chạm đất, Vưu Tư Gia liền nhìn thấy Dư Miêu Vũ đang đứng trước lều cách đó năm, sáu mét. Đáng nói hơn là, Lý Đông Xuyên cũng đã quay lại, đứng ngay bên cạnh cô ấy.
Nhớ đến chuyện quan trọng, Vưu Tư Gia lập tức chạy về phía đó: “Lý—”
Vừa mới cử động, cô đã bị Dương Huyên kéo lại.
Vưu Tư Gia có chút khó hiểu: “Sao thế?”
Dương Huyên nhìn cô chăm chú, nụ cười mang theo ý vị sâu xa: “Em quên những gì mình vừa nói rồi à?”