Ngày Yên Nghỉ

Chương 43

Ngày yên nghỉ – 43

Họ trở về “tháp đèn”, hàng xe chờ đợi để vào thành vẫn dài như trước, trùng hợp là, họ vẫn xếp vào cái hàng cạnh tòa “tháp đèn” lần trước, sau đó, họ cũng gặp lại nhân viên lần trước.

‎”Hi! Mỹ nữ, chúng tôi muốn đến thành Yederhan!” Dù cho đã là một chiếc xe kéo cũ nát, Vinh Quý vẫn dùng cánh tay duy nhất còn lại của mình gác lên cửa xe, sau đó lớn tiếng chào hỏi.

‎Nhân viên tai mèo trong tháp lạnh nhạt nhìn chằm chằm cậu, hồi sau, cô ta mới lên tiếng: “Tôi nhớ ra cậu rồi, chỉ là, cậu trông…… hơi khác.”

‎”Đánh nhau với người ta, tụi tui thắng.” Búng tay, Vinh Quý thoải mái nói.

‎Nếu như là một anh đẹp trai, thì hành động vừa rồi của Vinh Quý có thể coi là “tạo dáng” tiêu chuẩn.

‎Tiếc là cậu bây giờ chỉ là một chiếc xe kéo cũ kĩ rách nát, vì vậy —

Đúng là kì lạ — Nhân viên nhướn mày, hoàn toàn không thèm để ý đến Vinh Quý, theo việc công yêu cầu họ xuất trình giấy thông hành. Nhưng khi cô ta nhìn thấy số điểm tích lũy trên đó liền kinh ngạc mở to mắt, sau đó ngẩng đầu: “Mục tiêu tiếp theo của các cậu là?”

‎”Thành Yederhan!” Vinh Quý lớn tiếng đáp.

‎”Địa điểm tốt.” Nhân viên tháp mỉm cười, đưa lại giấy thông hành cho Vinh Quý.

‎”Xong rồi à?” Vinh Quý ngẩng ra.

‎Có lẽ vì cậu đã hỏng quá nặng rồi, chỉ vừa nhận lấy giấy thông hành, cậu lại rớt một ngón tay.

‎Nhân viên tháp nhanh tay giúp cậu đỡ lấy.

‎”Cảm ơn.” Vinh Quý nói.

‎”Ổn chứ?” Nhân viên hỏi cậu.

‎”Ờ….. Cố gắng thôi, đến Yederhan là ổn thôi.” Vinh Quý tự nhiên đáp.

‎Sau đó cậu liền nghe thấy tiếng thở dài của nhân viên tháp, cô ta chỉ về hướng nào đó rồi thấp giọng nói:

“Thấy con đường đó chứ? Đó chính là đường đến Yedexian, đi khoảng nửa tiếng…… À, theo tốc độ của hai người, có lẽ phải mất hai tiếng đồng hồ, hai người sẽ thấy một lối rẽ, lái vào đó, sẽ có một trạm nghỉ chân, nói là trạm nghỉ chân nhưng dạng như là chợ, nói thật thì đó là những người không đủ tư cách vào thành nhưng lại muốn vào thành lén lút dựng nên. Ở đó họ bán rất nhiều thứ, nhưng không thu tiền mà chỉ nhận điểm tích lũy, yên tâm, họ có cách riêng để giao dịch điểm.”

‎ ‎”Tôi thấy điểm tích lũy của hai cậu dư giả mới nói với hai cậu, trước khi đến thành Yederhan, các cậu tốt nhất là nên đến đó một chuyến, cho dù không mua vật liệu ít nhất cũng nên mua tí pin, nếu không chỉ sợ hai cậu chưa đến thành Yederhan thì đã rã hết ra rồi, hơn nữa…… Vật liệu ở đó rẻ hơn trong thành. ”

‎Đối phương đè thấp giọng nói một đoạn dài, lại còn nói nhanh, Vinh Quý nghe hồi lâu mới tiếp thu hết được tin tức.

‎”Vậy….. Lỡ như lạc đường thì sao?”

Cậu ngây ra, thân là một tên mù đường, theo bản năng hỏi một câu thế này.

‎Cô ta nhìn cậu một cách kỳ lạ, vẻ mặt “Người máy mà cũng lạc đường”, thế nhưng cô vẫn trả lời: “Các cậu không phải có giấy thông hành sao? Kiểm tra điểm tích lũy của hai cậu đã đủ xong tôi đã nhập bản đồ đến thành Yederhan vào rồi, cũng đã truyền tin tức về các cậu đến đó, lỡ như lạc đường, các cậu xem giấy thông hành là được rồi ~”

‎‎”Giấy thông hành còn làm được điều này à?! ” Vinh Quý há hốc mồm vừa GET được một dữ liệu mới, sau đó chân thành đáp: “Cảm ơn”.

‎”Đúng là quái nhân.” Cô ta nhíu mày, rồi đưa một tờ giấy cho cậu: “Các cậu đến thẳng tiệm vật liệu này là được, đưa tờ giấy này cho người đó, có thể được giảm giá.”

‎Nói xong, lại huơ tay với họ: “Đi đi, nhớ giữ điểm tích lũy ở mức 80000, thấp hơn số này sẽ không vào Yederhan.”

‎Xe của họ đã dừng lại ở tháp đèn quá lâu rồi, nhân viên tháp đang đuổi họ.

‎Vinh Quý bị đuổi nhưng không hề bất mãn chút nào, ngược lại, trong lòng cậu vô cùng cảm động: “Đúng là người tốt mà!”

‎Tiểu Mai liếc mắt ngó Vinh Quý tràn đầy tình cảm nhìn về phía sau, tiếp tục cao lãnh lái xe.

‎Động tác của anh rất khẽ, nhưng vẫn bị Vinh Quý cảm giác được.

‎”Nè! Tiểu Mai, ánh mắt vừa nãy của cậu là kỳ thị hả? Ánh mắt kỳ thị phải hôn?”

‎”Người ta tốt thế mà ~ Thấy tớ hỏng rồi còn chủ động tiết lộ chợ vật liệu bí mật cho chúng ta, còn……” Vinh Quý nhìn tờ giấy nhỏ trong tay: “Nhìn xem! Cô ta còn cho chúng ta phiếu giảm giá!”

‎Chỉ là một tờ giấy bình thường, trên đó có một cái tên và một ký hiệu kì lạ, Vinh Quý không hiểu, nhưng từ lời của nhân viên tháp có thể đoán rằng, đây nhất định là phiếu giảm giá rồi ~

‎Nhìn thấy Vinh Quý cẩn thận đặt “phiếu giảm giá” “quý giá” trong lòng bàn tay, Tiểu Mai lạnh lùng nói:

‎”Tờ giấy đó không phải phiếu giảm giá, ký tự trên tờ giấy có nghĩa là: Cừu gầy, chém nhẹ tí.”

‎”Hả?” Vinh Quý ngước đầu lên.

‎ ‎”Thành Ngạc Ni, thành Yederhan…… Cho dù là thành phố lớn hay nhỏ, chỉ cần là nơi có xuất hiện trên bản đồ, toàn bộ đều cần đóng thuế, số thuế này một phần dùng để xây dựng cơ sở hạ tầng dưới lòng đất, một phần nộp cho thành Thiên Không. Địa điểm vừa rồi nhân viên đó giới thiệu rõ ràng không xuất hiện trên bất cứ bản đồ nào.”

‎”Vật phẩm rẻ hơn trong thành — đại biểu rằng không có đóng thuế.”

‎”Chỉ sử dụng điểm tích lũy giao dịch — có nghĩa là mục đích của họ là tạo ra di dân phi pháp.”

‎”Có cách giao dịch bằng điểm tích lũy — là chỉ họ có cơ cấu tiền tệ phi pháp.”

‎”Tất cả điều trên có thể chứng minh, họ là tổ chức chợ đêm phi pháp, thân là nhân viên công vụ lại giúp tổ chức phi pháp giới thiệu mối làm ăn, là tội phản bội đạo đức nghề nghiệp, hơn nữa có thể dùng ký hiệu riêng để truyền tin, chứng tỏ cô ta đã phạm tội rất lâu rồi.”

‎Tiểu Mai trước mặt chỉ lái chiếc Đại Hoàng cũ kĩ rách nát, à…..là đạp xe, nhưng khi vừa nói những lời đó không khí xung quanh khiến Vinh Quý tưởng như mình đang đứng ở một tòa án nghiêm trang, nghe lời phán xử.

‎Vô cùng thần thánh!

‎Cậu muốn phản bác đấy, nhưng mà……

‎Dựa vào IQ và bộ nhớ của mình mà muốn phản bác Tiểu Mai thực sự quá là khó~

‎Nhưng cứ để người mà mình vừa mang lòng biết ơn trở thành tội phạm trong lời Tiểu Mai dường như cũng không mấy dễ chịu.

‎Nghĩ một hồi, Vinh Quý chỉ có thể nói: “Túm lại, người ta vẫn đưa phiếu giảm giá cho tớ chứ bộ, trên đó không phải ghi chém nhẹ tí sao? Chém nhẹ, sâu xa thì vẫn được tính là……một loại giảm giá mà?”

‎Vinh Quý lí nhí nói, sau đó, đột nhiên cậu nghĩ đến một chuyện: “Tiểu Mai à sao cậu hiểu được ám hiệu của người ta vậy? Sách vở có dạy thứ này sao?”

‎Tiểu Mai không trả lời câu hỏi của cậu, lạnh lùng nhìn về phía trước.

‎Nói thừa, trong sách đương nhiên không dạy thứ này rồi, chỉ có báo cáo chuyên môn sưu tầm mới có kiến thức này.

‎Tình trạng trốn thuế tránh thuế của chợ đen dưới lòng đất nghiêm trọng, còn lượng lớn dân cư chưa đăng kí, đây đều là vấn đề tiềm ẩn, khi giải quyết vấn đề này, hắn từng cho người điều tra kĩ lưỡng các loại ám hiệu của tổ chức chợ đêm, vừa nói cho Vinh Quý chỉ là một tí tẹo, trong báo cáo càng chi tiết hơn nữa.

‎Chợ đêm là một trong những nơi đen tối nhất thế giới này, không lâu sau đó, nơi này trở thành một thế lực bóng tối mạnh mẽ, đủ nghề buôn lậu, buôn bán phi pháp, … Chứng cứ được liệt kê trong báo cáo khiến người kinh ngạc, để duy trì trật tự và pháp kỉ, chợ đêm là khối u ác tính cần phải bị diệt trừ.

‎Trên thực tế, anh đã thành công.

‎Xóa sạch vết nhơ trên bảng trắng, thế giới này lại trong sạch như tuyết.

‎Lái Đại Hoàng, Tiểu Mai giữ vững tốc độ trung bình tiến về phía trước.

‎Tốc độ của họ vẫn chậm như cũ, nhưng dù vậy, sau hai tiếng rưỡi, cạnh đường thật sự xuất hiện một con đường nhỏ khó phát hiện.

‎Nếu như không có lời nhắc nhở của nữ nhân viên đó, chắc rằng họ đã cho rằng đây là một con đường.

‎Trông chi như là một lỗi rẽ, là một phần của con đường thôi, không hề có vẻ gì kì lạ cả.

‎”Vậy…… Vẫn vào trong chứ?” Vinh Quý hỏi.

‎Tiểu Mai không nói gì, anh tiếp tục lái xe một cách chậm rãi, sau đó —

‎Vô lăng đột nhiên xoay, anh lái xe vào lối rẽ bên phải.

‎Dù sao thì lần này anh cũng chẳng cần phải quan tâm đến vấn đề trốn thuế tránh thuế gì nữa rồi, qua xem thử cũng không phạm pháp.

‎Hơn nữa cái tên bên cạnh thật sự rất cần vật liệu, nếu không —

‎Tiếp tục giữ vững tốc độ, Tiểu Mai tiến vào chợ đêm trong truyền thuyết.

‎Tiến vào nơi cho đến khi đã bị anh tiêu diệt hoàn toàn vẫn chưa từng bước chân vào.

‎Vinh Quý không hề biết Tiểu Mai đã có hoạt động tâm lý nhiều thế nào, vẫn cứ cười ngây ngô.

‎Lại đi thêm khoảng một tiếng đồng hồ, họ cuối cùng cũng đến một khu chợ vô cùng náo nhiệt……

‎Rất nhiều xe dừng lại trên bãi đứng trống ven đường một cách tùy tiện, Có vẻ như là bãi đỗ xe ở đây, theo đó mà đỗ Đại Hoàng ở phía ngoài cùng nhất, Tiểu Mai xuống xe.

‎Vốn không cần Tiểu Mai kéo bản thân, Vinh Quý chủ động vươn tay ra, gắt gao nắm lấy đồng phục thợ mỏ trên người Tiểu Mai, từ xa nhìn vào, nhìn như một chiếc xe kéo buộc chặt trên lưng của thợ mỏ.

‎Đúng vậy, Tiểu Mai đang mặc đồng phục thợ mỏ, anh đã mặc quen rồi, hơn nữa khoang hành lí của Đại Hoàng đã đầy, hết cách nhét vào rồi, anh liền mặc đại thôi.

‎Hơn hết mặc thế này còn có thêm một cái lợi, chính là trong lúc đi mà ốc vít có rơi, linh kiện rơi khỏi cơ thể sẽ rớt vào đồng phục, dễ dàng tìm lại gắn vào.

‎Vinh Quý không có đồng phục thợ mỏ, cậu cũng không thích kiểu dáng mũ bảo hộ của thợ mỏ, liền đội cái nón đỏ lúc trước lên.

‎Cứ vậy, hai người họ giống như thợ mỏ dắt theo xe kéo robot đi dạo phố.

‎Khu chợ này xây dựng trên con đường từ thành Ngạc Ni đến thành Yederhan phải đi qua, người mặc đồng phục thợ mỏ giống Tiểu Mai cũng khá nhiều, nên sự xuất hiện của họ không gây nhiều sự chú ý.

‎Lời Tiểu Mai nói đã hoàn toàn thông vào não Vinh Quý rồi, cho nên từ lúc xuống xe, hồi chuông cảnh giác của cậu luôn sẵn sàng, nhìn cậu bám Tiểu Mai chặt như vậy là đủ hiểu.

‎Lúc xuống xe, cậu đã lén bỏ một cây búa đá thường dùng lúc khai thác vào xe kéo nhỏ của mình! Sợ rằng lại gặp kẻ xấu vô duyên vô cớ gây sự với cậu và Tiểu Mai.

‎Nhưng sau mười phút dạo quanh khu chợ, bàn tay bám chặt Tiểu Mai của Vinh Quý đã thả lỏng hơn nhiều.

Ở đây cũng yên bình quá chứ ← Đây là suy nghĩ đầu tiên của Vinh Quý.

‎Mọi người đều làm ăn đàng hoàng cả ←Đây là suy nghĩ thứ hai của Vinh Quý.

‎Mắt liếc thấy Vinh Quý chuẩn bị phủi tay thả lỏng bản thân chạy lung tung, Tiểu Mai kịp thời kéo cậu lại.

‎Đồ ngốc! Chỗ này cũng dám chạy nhảy lung tung, chợ này vậy mà còn buôn cả người — Hiển nhiên, phòng tuyến trong lòng Tiểu Mai vẫn không hề buông lỏng.

‎Vì thế, cuối cùng lại biến thành Tiểu Mai kéo Vinh Quý đi khắp nơi.

‎ ‎Ở đây cái gì cũng bán, không chỉ có một ít vật liệu kim loại tốt, thậm chí còn có rất nhiều khoáng thạch của thành Ngạc Ni, độ thuần khiết rất cao, vật liệu tốt mà ngay cả khi còn ở thành Ngạc Ni cũng chưa thấy!

‎Hơn nữa giá bán thật sự khá là rẻ……

‎Mắt thấy Tiểu Mai có vẻ muốn tìm đại sạp nào đó mua kim loại, Vinh Quý vội vàng lấy ra “phiếu cừu gầy” của mình.

‎”Tụi mình còn có phiếu giảm giá nè ~”

‎Cuối cùng họ vẫn ở sạp “phiếu giảm giá” mua vật liệu, rẻ hơn 20% so với vật liệu cùng loại ở những sạp khác, có những thứ này rồi, hai người máy có thể đổi pin mới! Thậm chí họ còn dư tiền để đổi cái nắp xe cho Đại Hoàng!

‎Nắp xe của Đại Hoàng đã bị họ dỡ xuống để vá cơ thể từ lâu, khoảng thời gian này, họ vẫn luôn ngồi trên Đại Hoàng mui trần!

‎ ‎”Tốt quá rồi!” Xe kéo đã đầy, tay cầm theo một túi đồ to, Vinh Quý cảm thấy an tâm hơn nhiều.

‎Trong tay Tiểu Mai cũng cầm hai túi lớn, khi chỉ còn thiếu hai loại vật liệu mà rõ ràng sạp này có bán nhưng Tiểu Mai vẫn không chọn mua ở đây mà để Lại Vinh Quý trông đồ, tự mình chạy đến sạp khác mua.

‎Có lẽ là do chất lượng kém hơn — Vinh Quý ngoan ngoãn trông hành lí, không nghĩ quá nhiều.

‎Cậu đợi không lâu sau, Tiểu Mai trở lại, hai người máy chia nhau mỗi người phụ trách xách một phần chiến lợi phẩm, sau đó đầy túi ra về.

‎”Tớ cảm thấy mua đồ ở chợ phi pháp còn vui hơn mua ở chợ chính quy ~” Vinh Quý rút ra kết luận cho mình.

‎Tiểu Mai im lặng.

‎Lắp ráp xong nắp xe của Đại Hoàng, hai người máy nhỏ lại lên xe lên đường.

‎Máy cát sét để trên xe vẫn luôn mở, cũng không biết có phải vừa đi vào phạm phi địa phận của thành Ngạc Ni mà máy cát sét vẫn luôn có tiếng rè rè đột nhiên phát nhạc.

‎Là nhạc mà Vinh Quý rất quen thuộc, nhạc mà đài phát thanh thợ mỏ ở thành Ngạc Ni phát.

‎Tiếng nhạc làm Vinh Quý vui vô cùng, nhưng rất nhanh sau đó, sau khi họ vừa rời khỏi khu chợ không lâu, trở lại đường lớn, lại lái thêm một tiếng đồng hồ, bài hát máy cát sét đang phát đột nhiên bị ngắt, lần nữa chỉ còn lại tiếng rè rè.

‎”Á…… Quên mất, quên mất một thứ……” Đột nhiên nhớ ra gì đó, Vinh Quý thì thầm.

‎Cậu nhớ đến “Táo” mà cậu đã thấy trong chợ của thành Ngạc Ni……

‎Dĩ nhiên, ở thành Ngạc Ni nó không gọi là “Táo”, loại trái cây “Quả đá” này là đặc sản thành Ngạc Ni, nghe nói chỉ có ở thành Ngạc Ni mới mua được.

‎Từ lần đầu tien nhìn thấy Quả Đá Vinh Quý đã muốn mua rồi, nhưng sau đó vì nhiều nguyên nhân mà cũng không mua được.

‎Hai người họ luôn có thứ quan trọng cần mua, không có dư tiền mua Quả Đá.

‎Hôm nay cũng vậy, số điểm tích lũy dư ra của họ đều đã xài hết ở khu chợ này rồi, không còn điểm dư nào nữa.

‎Vỗ vỗ máy cát sét, xác định là hết tiếng rồi, Vinh Quý nhấn nút mở để tắt máy.

‎Sau đó —

‎Tiểu Mai vốn dĩ đang nghiêm túc lái xe đột nhiên thả tay trái ra, thò tay xuống túi đồ dưới chân lục lọi (←Không đủ chỗ, nên đồ mua sắm được phải để dưới chân), lấy được gì đó, anh cầm vật đó đưa cho Vinh Quý.

‎Vinh Quý nhìn rõ vật trong tay Tiểu Mai cũng đơ luôn.

‎Đó là…..

‎”Táo?” Vinh Quý gọi tên của vật mà Tiểu Mai đưa qua.

‎”Trời đất! Tiểu Mai, quả táo này là cậu cố ý mua cho tớ đúng không? Trời đất trời đất ơi! Điểm tích lũy của tụi mình không phải chỉ vừa đủ để mua vật liệu thôi hả? Cậu chẳng lẽ vì mua quả táo này mà mua thiếu vật liệu hở?”

‎Vinh Quý hô to gọi nhỏ hết nửa ngày cũng không thấy nhận lấy quả táo trên tay anh, Tiểu Mai có chút không kiên nhẫn, thảy quả táo vào xe kéo của Vinh Quý, rồi để tay lại lên vô lăng lái xe.

‎”Không có mua thiếu, chỉ là đúng lúc được tặng kèm ở cái sạp đằng kia thôi.”

‎”Mua hai loại vật liệu tặng một quả táo, cũng giống như mức mà thẻ ưu đãi giảm giá vậy đó, cho nên tôi mới đến sạp khác mua hai loại vật liệu còn lại.”

‎”Lần đầu đến khu chợ, chẳng phải cậu nói muốn mua loại trái cây này sao?”

‎Tiểu Mai lạnh lùng nói.

‎Mãi sau Vinh Quý vẫn chưa đáp lại, anh nghi ngờ cúi đầu nhìn quả táo trong xe kéo: “Chắc là không mua nhầm, tôi dựa vào tiêu chuẩn chọn mua lần trước cậu nói……”

‎Anh còn nói gì đó nữa, song tiếng la của Vinh Quý đã lấn át tiếng anh.

‎”Aaaaaaa~~~~~~”

‎”Mới nói có một lần mà cậu đã nhớ rõ rồi, không chỉ nhớ rõ mà còn mua về cho tớ nữa, Tiểu Mai ơi Tiểu Mai à Tiểu Mai! Cậu đối xử với tớ tốt thật đấy!! Tớ cảm động muốn chết luôn!!!!!!”

‎Vì quá mức cảm động, Vinh Quý phản ứng chậm cuối cùng cũng thức tỉnh, lúc xe tải đang xuống núi nhào mạnh về phía Tiểu Mai, ôm chặt lấy anh.

‎Cậu nhảy quá mạnh, Đại Hoàng vô tình lệch thành một hình chữ S.

‎Sau đó là một đường cong chữ S.

Dù cho Tiểu Mai trong xe có phản kháng thế nào, Vinh Quý cũng quyết định dính chặt lấy anh, lời nói không đủ để biểu đạt thì cậu đành dùng hành động thể hiện sự biết ơn của mình với Tiểu Mai.

Vì thế, hôm nay hai người máy nhỏ, cũng yêu thương nhau lạ thường.
Bình Luận (0)
Comment