Ngày Yêu Thầm Kết Thúc - Bổn La Bắc

Chương 1

Gần đây thời tiết đã trở lạnh hẳn, đêm qua thậm chí còn bất ngờ có một lớp tuyết mỏng rơi xuống, nhiệt độ cũng tụt nhanh xuống dưới 0 độ.

Từ trong nhà nhìn ra ngoài, khu vườn nhỏ ở khu biệt thự đối diện, những cây bưởi và long não vốn xanh tốt um tùm dường như chỉ sau một đêm đã phủ lên một lớp sương trắng xóa, tuyết không dày, nhưng trắng tinh khôi, nhìn rất đẹp.

Do ảnh hưởng của đợt không khí lạnh, mùa đông năm nay đến sớm hơn mọi năm.

Nghĩ đến việc hôm nay phải đến trường, lòng Phương Hạm có chút lo lắng.

Dạo gần đây cô vừa nằm viện một thời gian, nghỉ học khá lâu. Trừ hai ngày đi thi giữa tháng tuần trước, cô gần như không đến trường, mà sau đó lại đúng dịp được nghỉ luôn.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi học lại, chắc sẽ được thầy cô chữa bài thi giữa tháng.

Trong phòng lúc này, điều hòa vẫn đang chạy êm ái, tiếng máy thổi gió nhỏ nhẹ và đều đều, rất giống với âm thanh mà cô thường mở trong tai nghe mỗi khi học bài hoặc làm đề.

“Đã mang đầy đủ sách vở chưa? Cả bài thi nữa, ra cửa nhớ kiểm tra lại lần nữa nhé.”

Chị gái cô, Phương Vi, vừa khoác áo vừa nhét quả táo Giáng Sinh đã gói sẵn từ sáng vào cặp cho cô.

“Hạm Hạm này, chị để táo trong cặp em rồi đấy nhé. Tí nữa nhớ chia cho bạn cùng bàn và lớp trưởng mỗi người một quả. Bình thường hai đứa nó hay giúp em thu bài, giữ tài liệu, cũng nên có quà nhỏ coi như cảm ơn dịp lễ.”

“Vâng, em biết rồi.”

Phương Hạm đứng ở cửa, mang giày xong thì đeo cặp từ tay chị đưa qua, khẽ gật đầu.

Hồi mẹ sinh cô, do điều kiện y tế ở quê còn hạn chế, nên bị khó sinh mà qua đời. Từ nhỏ đến lớn, hầu như đều do chị gái Phương Vi chăm sóc cô.

Căn bệnh của Phương Hạm buộc phải điều trị ở bệnh viện lớn trên thành phố, chi phí rất cao. Ba cô làm ở đơn vị sự nghiệp trong quê, không tiện xin nghỉ dài ngày, chỉ có dịp mổ mới có thể đến thăm cô.

Vì vậy suốt những năm qua, cô vẫn luôn sống cùng chị gái Phương Vi. Mỗi lần đi viện hay đi học đều do chị đưa đón.

Với cô, Phương Vi vừa là chị gái, cũng vừa giống như mẹ.

Mấy năm trước Phương Vi lập gia đình. Căn hộ hai phòng hiện tại là vợ chồng chị vay mua, vẫn chưa có con. Hai vợ chồng ở một phòng, Phương Hạm ở một phòng.

Hai người mặc áo khoác xong thì xuống lầu, xe đã đỗ ngay trước cổng khu chung cư, cách cửa không xa.

“Hạm Hạm đã mang hộp thuốc chưa?” Sau khi cả hai lên xe, Quan Huống hỏi.

“Rồi ạ.”

Phương Hạm có một hộp thuốc nhỏ, trong đó là đủ loại thuốc viên cô phải uống đều đặn mỗi ngày.

Quan Huống học ngành y, hiện đang là phó trưởng khoa mắt ở bệnh viện. Tuy bệnh của Phương Hạm không liên quan đến chuyên khoa của anh, nhưng làm trong ngành y nên cũng dễ xoay sở hơn nhiều.

“Hay là dịp Giáng Sinh này mình lén gửi chút quà cho cô giáo chủ nhiệm lớp em ấy nhỉ?” Quan Huống hỏi.

“Trung Thu mấy tháng trước vừa tặng rồi còn gì, giờ mới mấy tháng lại tặng nữa thì phiền lắm.” Phương Vi ngồi ghế phụ phía trước đáp lời, “Hơn nữa em thấy cô giáo chủ nhiệm lớp con bé cũng dễ thương, có cho hay không chắc cũng không ảnh hưởng gì.”

“Nhưng mà… nhà mình đâu phải hoàn cảnh bình thường…”

“Không tặng cũng được, để gần Tết rồi tính.”

“À đúng rồi, tối nay anh có ca phẫu thuật, chắc về muộn chút.”

Hai người ngồi ghế trước vừa nói chuyện vừa liếc mắt nhìn nhau. Trong khi đó, Phương Hạm ngồi yên ở hàng ghế sau, ánh mắt dần dời ra ngoài cửa sổ.

Ngày mai là Giáng Sinh. Nhiều cửa hàng đã trang trí các chi tiết đặc trưng cho dịp lễ, sắc đỏ, sắc xanh rực rỡ khắp nơi. Trên những tán cây ven đường phủ một lớp tuyết mỏng, trắng tinh, trông rất đẹp.

Lúc này, trên trời vẫn lất phất vài bông tuyết nhỏ.

Thành phố Hàng vốn dĩ hiếm khi có tuyết, không hiểu sao năm nay trời lại rét đến thế, mới tháng Mười Hai mà đã có tuyết rơi rồi.

Phương Hạm cũng ít khi được thấy tuyết thật sự. Mỗi lần tuyết rơi, cũng chỉ lác đác vài hạt, còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã tan mất.

Trong ký ức, khi còn nhỏ, cô từng được ba đưa lên Bắc Kinh khám bệnh, lúc đó mới tận mắt thấy một trận tuyết lớn thật sự. Từng bông tuyết to và rõ nét, muôn hình muôn vẻ, bay lượn giữa không trung như những cánh lông ngỗng, đẹp đến ngẩn ngơ.

Cô ôm nhẹ chiếc cặp trong lòng, nhưng không dám ôm chặt quá, sợ làm hỏng đồ bên trong.

Ngoài sách vở, vở ghi và đề bài ra, trong cặp còn có ba bó táo đã được gói đẹp mắt. Hôm nay là đêm Giáng Sinh, Phương Vi biết học sinh thường hay tặng nhau quà vặt vào những dịp lễ phương Tây như vậy nên đã đến cửa hàng quà tặng chuẩn bị vài món cho Phương Hạm.

Một phần dành tặng Dương Thư Tuyết, bạn thân của cô, một phần cho lớp trưởng, và phần cuối cùng để tặng bạn cùng bàn. Vì những lần cô nằm viện vắng mặt, bạn cùng bàn sẽ là người giúp cô giữ bài vở và tài liệu học tập.

Có điều, mọi kế hoạch chị cô tính toán chu đáo như thế lại không biết được thực tế ở lớp học.

Ngay từ đầu học kỳ, Phương Hạm đã được xếp ngồi cùng bàn với Giang Diệc Nhiên.

Đó là nam sinh nổi tiếng nhất trường, đẹp trai, vóc dáng cao ráo, chỉ cần đứng giữa đám đông là có thể dễ dàng nhận ra. Nhưng tính tình thì nổi tiếng là khó ưa, lại còn rất hay đánh nhau. Bình thường ngoài việc chơi game thì chỉ có đổi bạn gái như thay áo.

Nghe nói gia đình cậu ấy rất giàu, là con một, từ bé đã được nuông chiều nên mới thành ra như vậy.

Thế nhưng… thiếu nữ nào mà chẳng có một trái tim mộng mơ?

Một người có gia cảnh như thế vốn dĩ đã dễ khiến các nữ sinh chú ý, đằng này lại còn đẹp trai, gương mặt góc cạnh sắc nét, khí chất đặc biệt, đi đến đâu cũng khiến người khác phải ngoái nhìn.

Với tính cách như vậy, có lẽ cậu còn chẳng buồn nhớ nổi bạn cùng bàn của mình là ai. Ít nhất là trong những ngày hiếm hoi Phương Hạm đến lớp, cậu chưa từng nhìn cô lấy một lần, càng đừng nói tới việc bắt chuyện.

Mỗi lần cô đi viện rồi quay lại, chỗ ngồi chỉ thấy đề thi và tài liệu bị nhét lộn xộn cả trong hộc bàn lẫn trên mặt bàn, thậm chí còn hay bị thiếu mất mấy thứ.

Dù vậy, cô vẫn muốn nhân dịp này để tặng táo cho cậu.

Nếu không có lý do hợp lý, Phương Hạm nghĩ có lẽ cả đời này cô cũng chẳng dám mở miệng nói chuyện với cậu ấy, tự ti và ngại ngùng luôn kìm chân cô lại.

Cô biết rõ Giang Diệc Nhiên chẳng có gì ngoài một gương mặt đẹp và xuất thân tốt. Bản thân thì đầu óc rỗng tuếch, sống buông thả, yêu đương thì cứ như chơi game, mở lên rồi thoát ra một cách tùy hứng.

Thích cậu ấy quả thật là một chuyện rất… “tầm thường”.

Nhưng cô cũng giống như bao cô gái khác, vẫn cứ rơi vào cái sự tầm thường ấy.

Xe nhanh chóng đến cổng trường. Không khí lễ hội tràn ngập khắp nơi. Cổng trường với hàng rào sắt đen đã được treo vòng hoa Giáng Sinh từ sớm, những nhành thông giả xanh mướt, xen lẫn những quả châu màu đỏ, màu vàng, vài cây kẹo hình gậy và mấy cái chuông nhỏ, nhưng nổi bật nhất là chiếc nơ đỏ to đùng ở giữa.

Phương Hạm vì lý do sức khỏe nên không thường đến trường, nhưng mỗi lần đến đều rất sớm.

Việc nghỉ học thường xuyên đã đủ khiến cô trở nên khác biệt. Cô không muốn mình lại trở nên đặc biệt thêm ở bất kỳ phương diện nào nữa.

Điều ước lớn nhất của Phương Hạm chính là có thể giống như bao người khác, mỗi ngày đều được đi học, được nghe giảng, chứ không phải suốt ngày ở bệnh viện, hết khám bệnh lại đến truyền thuốc, rồi nhìn nước truyền chảy từng giọt qua ống nhỏ trong suốt.

“Trưa nhớ uống thuốc. Tối chị đến đón em.”

“À đúng rồi, tối qua chị đã nhắn cô giáo chủ nhiệm là hôm nay em đi học lại rồi. Cứ về thẳng lớp là được.” Phương Vi quay đầu dặn dò cô.

“Vâng ạ.” Phương Hạm ngoan ngoãn gật đầu, xuống xe rồi đi ngang qua phòng bảo vệ, bước vào cổng trường.

Trong sân, lác đác vài học sinh nội trú vừa ăn sáng xong đang từ căng-tin trở về. Sáng mùa đông, bầu trời thường xám xịt, ánh mặt trời cũng chưa lên rõ, khiến không khí càng thêm lạnh lẽo.

Khi Phương Hạm đến lớp, trong phòng vẫn chưa có ai.

Cô tìm về chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống. Quả nhiên, trên bàn chất đống các bài kiểm tra, bài tập về nhà, đề ôn tập cùng mấy xấp tài liệu, nhìn là biết bị nhét đại lên, chẳng có chút ngăn nắp nào.

Phương Hạm treo cặp lên bên hông bàn, rồi từ tốn lấy từng tờ ra xếp lại ngay ngắn.

Ngoài hành lang bắt đầu có vài học sinh lớp khác đi ngang qua.

Cô vừa sắp xếp xong thì ánh mắt không tự chủ được mà liếc sang bàn bên cạnh, bàn của Giang Diệc Nhiên. Đồ đạc của cậu ấy không nhiều nhưng bày lung tung, chẳng theo quy tắc gì cả.

Phương Hạm đang nghĩ xem nên tặng táo cho cậu ấy lúc nào, hay là lén đặt vào ngăn bàn, thì chợt nghe tiếng hai cô gái bước vào lớp.

“May quá, vẫn chưa có ai.”

“Ừ, chính là chỗ đó đấy.” Hai cô gái cao ráo, xinh xắn, vừa trò chuyện vừa bước vào lớp.

Phương Hạm giật mình như có tật giật mình, vội vàng đặt cặp sang bên cạnh, rút đại một quyển ngữ văn ra giả vờ đọc. Tim cô đập thình thịch, thế nhưng hai cô gái kia vẫn tiến thẳng về phía này.

Nhìn kỹ thì hai người đó không phải học sinh trong lớp cô. Không quen mặt, chắc cũng không phải lớp bên cạnh.

“Giang Diệc Nhiên ngồi đây đúng không?” Một trong hai người hỏi khi đến gần.

Phương Hạm vội vàng gật đầu, rồi nhanh chóng dán mắt vào sách, nhưng thực ra chẳng đọc được chữ nào.

Hai cô gái nói vài câu, đặt thứ gì đó lên bàn Giang Diệc Nhiên rồi rời đi.

Phương Hạm cứ cúi đầu không nhìn, mãi đến khi hai người kia đi rồi mới dám liếc sang xem đó là gì.

Là hộp quà Giáng Sinh, rất to, rất đẹp.

Cô thở dài một hơi, có nhiều người thích Giang Diệc Nhiên như vậy, việc có người tặng quà cũng là chuyện bình thường thôi.

Phương Hạm từng thấy cậu ấy chơi bóng rổ ở sân trường, làn da trắng, dáng người cao gầy, đứng giữa đám đông như phát sáng. Nhưng khi di chuyển thì lại nhanh nhẹn như báo, sắc bén đầy nguy hiểm.

Nam sinh cấp ba đã chẳng còn nét trẻ con nữa, ánh mắt khi chăm chú nhìn vào mục tiêu cũng mang theo một chút ngông cuồng tà khí.

Cả sân bóng rực lửa, tiếng reo hò náo động, giống như hóa thân của thứ gọi là hormone nam tính.

Giữa giờ nghỉ, mấy cô gái xinh xắn, lanh lợi thường chen nhau chạy lên tặng nước cho cậu. Thậm chí còn có người ngồi ngoài lén chụp ảnh.

Vẻ đẹp trai của Giang Diệc Nhiên là điều được toàn trường công nhận, đến con trai cũng phải gật đầu thừa nhận.

Ngay cả Dương Thư Tuyết, người từng nói đi nói lại rằng mình không thích con trai, khi nhắc tới Giang Diệc Nhiên cũng chỉ có thể nói:

“Cậu ta ấy hả, đúng là đẹp trai thật.”

Lúc này trong lớp đã bắt đầu có học sinh vào, không khí cũng dần trở nên náo nhiệt.

Lại có thêm vài người lén lút đặt quà lên bàn Giang Diệc Nhiên. Chưa đầy 20 phút, mặt bàn cậu ấy đã gần như chất đầy quà.

Phương Hạm tranh thủ đứng dậy, lần lượt đem táo tặng cho lớp trưởng và Dương Thư Tuyết, sau đó mới quay lại chỗ để xem lại tài liệu đã phát trong thời gian cô vắng mặt.

Một lúc sau, cán sự học tập từ văn phòng giáo viên quay lại mang theo tin tức khiến cả lớp đồng loạt thở dài r3n rỉ.

Bài thi Ngữ Văn và Toán đã được chấm xong, điểm cũng đã nhập, lát nữa vào tiết sẽ phát bài luôn.

Tiếng than vãn lập tức vang lên khắp nơi.

Chuông vào tiết đọc buổi sáng vừa vang lên thì Giang Diệc Nhiên vẫn chưa có mặt. Nhưng cô giáo tiếng Anh đã xuất hiện, tiếng giày cao gót cộp cộp vang vọng cả lớp, thông báo chuẩn bị kiểm tra từ vựng và ngữ nghĩa đã giao học thuộc trong kỳ nghỉ.

Lớp học ồn ào dần im bặt, ai nấy đều quay về chỗ chuẩn bị nghe chính tả.

Dù thời gian nằm viện nhiều, Phương Hạm vẫn không quên mang sách theo đọc. Dương Thư Tuyết cũng hay nhắn tin cập nhật tiến độ bài vở cho cô, và để không bị lạc nhịp, Phương Hạm luôn cố gắng học trước cả chương trình.

Huống chi hiện tại đã là học kỳ hai lớp 11, nội dung chủ yếu đều là ôn tập.

Giang Diệc Nhiên vẫn chưa đến.

Phương Hạm nhìn bàn bên cạnh, trống rỗng, nhưng lại chất đầy quà, cô mím môi, rút sổ và bút ra chuẩn bị nghe chính tả.

Giáo viên bắt đầu đọc các từ tiếng Anh kèm nghĩa, Phương Hạm vừa nghe vừa viết. Vừa viết xong từ đầu tiên, còn đang căng thẳng chờ từ tiếp theo, thì đột nhiên cô nghe thấy giọng giáo viên mang chút châm chọc:

“Ơ, chẳng phải là thiếu gia của lớp mình sao? Sao không đợi tan học rồi hẵng đến?”

Nghe vậy, Phương Hạm theo phản xạ ngẩng đầu, tim bỗng hụt một nhịp.

Rõ ràng đã sắp lên lớp 12, thế mà Giang Diệc Nhiên chẳng bao giờ mang cặp sách, đi đứng thì mang theo dáng vẻ lười nhác kiểu giang hồ, tay nhét túi quần, vừa ngang ngược lại vừa tùy hứng.

Cậu chẳng buồn đáp lại lời trêu chọc của giáo viên, cứ thế ung dung đi thẳng từ cửa lớp lên giữa rồi men theo lối đi đến hàng ghế cuối cùng. Cả người toát ra cảm giác tự do, nhẹ tênh như gió.

Khi đi ngang qua, ánh mắt Giang Diệc Nhiên lướt qua Phương Hạm, khẽ sững lại một chút, nhưng chân thì không dừng.

Phương Hạm cũng đang nhìn cậu, và cô nhận ra biểu cảm ấy là vì cậu ngạc nhiên khi thấy hôm nay cô có mặt. Dù gì bình thường cô ít đến lớp, Giang Diệc Nhiên hẳn đã quen với việc ngồi một mình ở cuối lớp.

Thế nhưng cậu chỉ thoáng bất ngờ một chút rồi lại nhanh chóng trở lại vẻ mặt thờ ơ, lạnh nhạt, ngồi xuống ghế bên cạnh như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ngay lúc ấy, khi cậu đi ngang qua, cô chợt ngửi thấy mùi hương mát nhẹ như bạc hà phảng phất quanh người cậu.

Phương Hạm lập tức cúi đầu, tim đập thình thịch không ngừng, đầu óc cũng rối tung, chẳng thể tập trung được nữa.

Đến lúc kịp phản ứng, cô mới phát hiện giáo viên đã đọc thêm hai từ nữa mà cô chẳng hề nghe thấy.

Bình Luận (0)
Comment