Ngày Yêu Thầm Kết Thúc - Bổn La Bắc

Chương 10

Lúc này, tim của Phương Hạm vẫn còn hơi loạn nhịp, mất một lúc mới dần dần bình tĩnh lại.

Giang Diệc Nhiên đứng cạnh cô, cúi đầu nhìn điện thoại, không nói chuyện với cô câu nào. Mãi cho đến khi tàu chạy qua hai ga, bên đối diện mới có người xuống xe, để lại một chỗ trống.

Phương Hạm chẳng còn để tâm đ ến điều gì khác, lập tức kéo nhẹ vạt áo của cậu, chỉ vào chỗ ngồi vừa trống rồi nói nhỏ:

“Giang Diệc Nhiên, bên kia có chỗ kìa!”

Nhưng cậu chỉ quay lại nhìn cô một cái, ánh mắt vẫn lạnh nhạt, rồi không đi đến chỗ ngồi đó.

“Không sao, tôi sắp xuống rồi.” Cậu nói.

“À… ừ.” Phương Hạm gật đầu đáp, cảm thấy như vừa bị từ chối, có chút ngượng ngùng.

Dù hai người đã ngồi cùng bàn suốt nửa học kỳ, nhưng có vẻ họ vẫn chưa thân thiết lắm. Cô cũng chẳng tìm được chuyện gì để nói.

Ngẩng đầu nhìn bảng điện tử hiển thị tuyến đường phía trước, đèn báo sáng dần từng ga một, từ từ tiến về phía cuối.

Qua thêm vài trạm nữa, Phương Hạm biết trạm kế tiếp là nơi Giang Diệc Nhiên sẽ xuống.

Cô nhớ rất rõ ga đó.

Tàu điện bắt đầu giảm tốc, chuẩn bị dừng lại.

Thiếu niên ngẩng đầu lên, liếc nhìn bảng tên trạm với vẻ dửng dưng, rồi nói với Phương Hạm:

“Tôi xuống đây.”

“À, được…” Cô đáp mơ hồ, lòng lại thấy lạ lạ, có chút… không nỡ.

Không ngờ khi cửa tàu vừa mở, Giang Diệc Nhiên mới bước ra được nửa người thì bỗng nhiên quay đầu lại hỏi:

“Cậu xuống ga nào?”

Phương Hạm không kịp phản ứng, tim như bị ai đó chọc nhẹ một cái, giật nảy lên. Vốn vừa thả lỏng, nay lại như bật dậy cảnh giác ngay tức khắc.

“À… à, mình còn ba ga nữa.” Cô nói.

Giang Diệc Nhiên không đáp gì thêm, chỉ gật đầu như đã hiểu, rồi quay người đi.

Phương Hạm ngoái nhìn qua cửa kính, dõi theo bóng lưng cậu dần khuất khỏi tầm mắt, trong lòng cũng dần bình tĩnh trở lại.

Tuy cậu có thể chỉ hỏi cho có, nhưng cô vẫn cảm thấy… vui vui.

Về đến nhà, Quan Huống và Phương Vi đều đã có mặt.

Việc đầu tiên Phương Hạm làm là chạy ngay vào phòng, mở cặp sách, lấy ra mấy viên kẹo bạc hà mà Giang Diệc Nhiên đã đưa cho mình. Cô ngắm nghía hồi lâu, sau đó cẩn thận cất vào chiếc hộp nhỏ mà mình yêu thích nhất.

Chiếc hộp thiếc đó là quà tặng kèm khi cô mua đồ trước đây, mặt ngoài có họa tiết ca rô hồng và chiếc nơ xinh xắn, rất nữ tính.

Cô thường bỏ vào đó những món đồ nhỏ nhưng đầy kỷ niệm, không nỡ vứt đi. Ví dụ như lọ nước hoa mini, cây nến hình quả dâu tây, chiếc vòng tay vàng hồng, hay vài món đồ nhỏ mang giá trị tinh thần.

Phương Hạm bật đèn bàn, vừa đặt mấy viên kẹo bạc hà vào thì nghe tiếng động ngoài cửa. Cô giật nảy mình, vội vàng đậy nắp hộp lại.

Quay đầu lại thì thấy là chị gái mình.

Phương Vi đứng ở cửa hỏi: “Trên tàu điện có đông không?”

Phương Hạm thở phào, lắc đầu trả lời: “Không đông lắm. Em thấy đi tàu về nhà cũng hay mà, cảm giác nhẹ nhõm lắm.”

“Người ta đi làm đi học bằng tàu thì than mệt, chỉ có em thấy thư giãn.” Phương Vi rõ ràng vẫn không hoàn toàn đồng ý chuyện em gái mình đi tàu điện, nhưng cũng không ép buộc, chỉ nói thế thôi.

“Về rồi thì đừng học nữa, ngủ sớm đi.” Cô dặn dò.

“Vâng, em biết rồi ạ.”

Phương Hạm ngoan ngoãn gật đầu. Phương Vi thấy cô không có chuyện gì liền quay về phòng mình, còn tiện tay tắt luôn đèn bếp và phòng khách.

Đợi chị rời khỏi, Phương Hạm mới rón rén đến đóng cửa phòng, sau đó quay lại mở điện thoại, viết nhật ký.

Trước đây, mỗi ngày cô chỉ viết một hai dòng, có hôm chỉ vài chữ. Nhưng hôm nay lại viết liền bảy tám dòng, vì hôm nay có nhiều khoảnh khắc tiếp xúc với Giang Diệc Nhiên khiến cô cảm thấy có hứng thú bày tỏ nhiều hơn.

Đang viết thì bỗng trên điện thoại hiện lên thông báo tin nhắn từ nhóm lớp.

Phương Hạm mở ra xem thì thấy là cô chủ nhiệm nhắn:

“Tiết đầu của buổi học tối mai, cả lớp tập trung ở hội trường để tham dự lễ kỷ niệm ngày thành lập trường. Ai có việc bận thì đến xin phép trước với cô. @Tất cả thành viên”

Lễ kỷ niệm trường à?

Phương Hạm chợt nhớ lại, hình như Dương Thư Tuyết quả thực từng nhắc đến chuyện này. Nhưng trường các cô chỉ tổ chức lễ kỷ niệm lớn mỗi năm năm một lần. Mà năm ngoái vừa mới làm hoành tráng xong, nên năm nay chỉ là kỷ niệm bình thường.

Thêm nữa là lần này cũng không nghe nói lớp các cô có ai tham gia gì cả, nên mọi người cũng chẳng mấy ai quan tâm.

Dương Thư Tuyết nhắc một câu rồi thôi, cô cũng quên béng đi mất.

Ở phía bên kia thành phố.

Màn hình máy tính trong phòng Giang Diệc Nhiên đang sáng, nhưng cậu lại không ở trong phòng.

Cậu đang ngồi ở chiếc bàn dài ngoài ban công lộ thiên. Xa xa là ánh đèn rải rác của thành phố về đêm.

Có lẽ vì đèn dưới đất quá sáng, nên bầu trời đen kịt chẳng thấy nổi ngôi sao nào. Chỉ có vầng trăng cong cong kia là còn nhìn rõ được chút.

Trời rất lạnh, nhưng thiếu niên vẫn chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng và quần jeans, trông có vẻ mỏng manh.

Cậu cầm điện thoại trong tay, trên màn hình là tin nhắn từ một người bạn:

“Cậu thật sự từ bỏ rồi à? Tôi vẫn thấy đáng tiếc lắm.”

Giang Diệc Nhiên suy nghĩ một chút, trả lời:

“Có gì mà tiếc.”

Người nhắn là bạn cậu, từng là đồng đội thi đấu trong đội tuyển quần vợt. Anh chàng này vừa mới đoạt chức vô địch ở một giải đấu mở rộng.

“Thật đấy. Tôi luôn thấy cậu là người có thiên phú tốt nhất. Đến cả huấn luyện viên giờ vẫn thi thoảng nhắc đến cậu. Còn kể lại với mấy lứa sau là: cậu có thể lực tốt, tính toán giỏi, nhà lại có điều kiện để đầu tư nữa.”

Quần vợt nhìn thì tưởng là môn thể thao đơn giản, nhưng thực ra để lên được đỉnh cao thì vừa cần kỹ thuật vừa cần năng khiếu.

Dù có luyện tập chăm chỉ hàng ngày, cuối cùng cũng chỉ có rất ít người có thể đứng trên bục huy chương quốc tế. Cho nên nếu không thực sự yêu thích, hoặc không có gia đình ủng hộ kiên trì thì rất khó theo đuổi đến cùng.

Đa phần các gia đình chỉ xem thể thao là sở thích để rèn luyện cho con. Vì một khi đã chọn con đường chuyên nghiệp, đồng nghĩa với việc phải từ bỏ rất nhiều điều trong cuộc sống và học hành.

Các đồng đội cũ của Giang Diệc Nhiên, đa số từ cấp hai đã bỏ học, ngày nào cũng tập luyện với bóng và vợt.

“Nhắc đến tôi làm gì? Lấy tôi làm ví dụ tiêu cực à, để bọn nhóc sau này lấy đó làm gương?”

Đối phương không trả lời tin nhắn nữa, chỉ gửi lại một emoji buồn rầu.

“Thực ra một trận đấu thất bại không là gì. Ai chẳng từng thua.”

“Hơn nữa, tình huống của cậu lúc đó rất đặc biệt. Bất cứ ai khác rơi vào hoàn cảnh đó cũng không thể giữ được bình tĩnh, đầu óc đâu mà đánh cho tốt.”

Giang Diệc Nhiên nhìn những dòng chữ đó, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh của trận đấu năm ấy.

Cậu gõ lại:

“Không sao, chuyện đã qua rồi. Giờ ở trường cũng ổn mà. Ít ra không thấy mệt.”

“Dù sao thì cũng chúc mừng cậu giành chức vô địch. Cố gắng thi đấu tốt hơn nữa nhé.”

“Ừ.”

Bạn cậu nhắn thêm:

“Nghe nói cậu sắp sang Singapore đúng không? Lúc đó tôi sẽ sang tìm cậu. Nhớ phải đưa tôi đi chơi đấy!”

“Tất nhiên rồi.”

Giang Diệc Nhiên gửi xong tin cuối cùng, đặt điện thoại sang một bên.

Xung quanh yên ắng không một tiếng động, chỉ nghe thấy một tiếng thở dài rất nhẹ, gần như không thể nghe thấy.

Đèn đuốc nơi những tòa nhà xa xa sáng rực rỡ.

Chỉ là, nơi xa càng sáng, xung quanh lại càng tối.

Thứ Tư là ranh giới của cả tuần. Chỉ cần vượt qua buổi sáng thứ Tư là như thể đã có thể thấy ánh sáng của cuối tuần.

Sáng hôm đó, khi Phương Hạm đi tàu điện đến trường thì không thấy Giang Diệc Nhiên, mà lại gặp một bạn học khác.

Buổi sáng trôi qua một cách bình thường. Đến trưa, Phương Hạm và Dương Thư Tuyết không ăn ở căng-tin, mà lén lút đi từ cổng sau trường ra ngoài. Dương Thư Tuyết bảo có một quán bún qua cầu rất ngon gần đó, nhưng Phương Hạm chưa từng ăn thử.

Đến trưa, Dương Thư Tuyết dẫn cô đến đó ăn.

Phương Hạm rất ít khi ăn đồ ngoài. Nhà và căng-tin là hai nơi duy nhất cô ăn uống. Phương Vi lúc nào cũng nói quán bên ngoài không sạch, sợ ăn vào lại gặp vấn đề.

Nhưng phải thừa nhận là mấy món bị cho là không lành mạnh ngoài kia… thật sự rất ngon.

Phương Hạm không ăn cay giỏi, khẩu vị lại nhạt. Nhưng hôm nay lại nghe theo Dương Thư Tuyết gọi suất bún vị cay vừa. Kết quả là… ăn đến mức vừa sụt sịt vừa ch** n**c mắt.

Ăn xong vẫn còn nhiều thời gian. Hai cô gái lại rủ nhau đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại gần đó.

Trong một siêu thị nhập khẩu, hai người mua một ít đồ ăn vặt.

Lúc sắp rời đi, Phương Hạm nhìn thấy một giá hàng có bày đồ chơi, tò mò liền cầm lên xem. Là một món đồ chơi nhỏ bằng lòng bàn tay, màu xanh ngọc nhạt, hình dạng giống như một chú rồng hoạt hình. Ở giữa còn có một màn hình hiển thị nho nhỏ.

Mặt sau có ghi chú là thú cưng điện tử.

Từ nhỏ đến lớn, Phương Hạm chưa từng được nuôi thú cưng. Đừng nói mèo hay chó, ngay cả cá vàng, chuột hamster hay rùa nhỏ cũng không. Cô luôn mong có một con thú cưng nhỏ cho riêng mình, nhưng vì đang sống nhờ nhà chị gái, nên cũng không tiện mở lời.

Nhưng nếu là đồ điện tử thì lại khác.

Cô hơi động lòng. Nhưng món đồ chơi nhập khẩu này có hơi đắt một chút, khiến cô đứng ngập ngừng hồi lâu.

Dương Thư Tuyết thấy vậy liền khuyên:

“Cậu thật sự thích thì cứ mua đi. Bình thường cậu cũng đâu tiêu xài linh tinh gì, cũng không mua đồ ăn vặt. Huống hồ cái này không phải đồ dùng một lần, có thể chơi được rất lâu mà.”

Nghe xong, Phương Hạm cảm thấy bạn mình nói rất đúng. Ban đầu trong lòng còn hơi áy náy, nhưng sau câu nói đó, gánh nặng tâm lý bỗng nhẹ đi rất nhiều.

Cô cầm thú cưng điện tử đi thanh toán, trong lòng háo hức muốn nhanh chóng quay lại lớp học để mở ra xem.

Khi hai người quay lại lớp, vẫn còn tận 45 phút nữa mới đến giờ học.

Giang Diệc Nhiên không biết lại chạy đi đâu, chỗ ngồi vẫn trống không.

Phương Hạm vừa về đến chỗ đã không chờ nổi, vội lấy kéo ra cắt lớp bao bì bên ngoài, lấy thú cưng điện tử ra.

Mở máy rồi bắt đầu khám phá.

Mấy món đồ chơi mới lạ này thu hút sự chú ý của cô bé một cách mãnh liệt, đến mức dù Giang Diệc Nhiên đã quay lại, cô vẫn không hề giảm bớt chút hứng thú nào với món đồ chơi mới của mình.

Cô cứ cầm cái con khủng long nhỏ đó chơi mãi ở chỗ ngồi, hoàn toàn chuyên tâm.

Lúc này gần đến giờ vào học, hầu hết các bạn trong lớp cũng đã quay về, lớp học bắt đầu trở nên ồn ào lộn xộn.

Tiết đầu tiên buổi chiều là tiết tâm lý, cô giáo dạy môn này tính tình rất hiền lành, nói chuyện nhẹ nhàng dịu dàng, dù học sinh có nói chuyện riêng hay làm bài tập trong giờ cũng không mấy khi để ý. Nội dung tiết học chủ yếu là chơi trò chơi và nghe cô giáo giảng mấy chuyện nhẹ nhàng, nên ai cũng thấy thoải mái, không bị áp lực tâm lý.

“Cái gì đấy?”

Giang Diệc Nhiên đã về được một lúc, thấy Phương Hạm cứ mãi nghịch cái đồ chơi kia nên tiện miệng hỏi một câu, giọng điệu rất lơ đãng.

Phương Hạm bất ngờ vì đối phương chủ động bắt chuyện, quay đầu lại nhìn cậu, hơi ngạc nhiên một chút.

“À, là thú cưng điện tử ấy, bên trong là một con khủng long nhỏ.” Cô đáp.

Giang Diệc Nhiên liếc mắt nhìn một cái, có chút cạn lời.

Hồi còn học mẫu giáo cậu đã thấy người ta chơi cái trò này rồi, không ngờ lên đến cấp ba mà Phương Hạm vẫn còn chơi thứ đồ trẻ con như thế, đúng là “cổ đại phục hưng” phiên bản sống.

Phương Hạm thấy biểu cảm trên mặt cậu thay đổi, dường như đoán được cậu đang nghĩ gì, vội vàng giải thích thêm: “Cái này khác mấy cái hồi trước nha!”

“Nó có nhiều chức năng lắm đó, mình mới mua xong, tốn hơn hai trăm tệ lận đấy!”

Vừa nói cô vừa lấy ngón tay chạm nhẹ lên đầu con khủng long nhỏ.

Màn hình nhỏ giữa món đồ chơi tự động sáng lên, hiện ra một biểu cảm dễ thương và mãn nguyện, còn có cả má hồng, trông rất là vui vẻ.

“Cái này có thể sờ và nhéo, nó có cảm ứng.”

“Nếu sờ một lúc mà dừng lại thì nó sẽ khóc, không vui. Còn nếu bỏ mặc lâu không chơi thì nó sẽ tự đi ngủ, muốn gọi dậy phải sờ lại nhiều lần cơ.”

“Với cả còn có thể cho nó ăn, rồi tắm cho nó nữa.”

Để tiện cho Giang Diệc Nhiên xem, Phương Hạm kéo ghế lại gần cậu một chút.

Màn hình trên đồ chơi khủng long là màn hình màu, khi bấm vào sẽ hiện ra các lựa chọn đồ ăn vặt khác nhau: mì ly, cơm trộn, đùi gà đùi vịt… thậm chí còn có cả chức năng tắm rửa cho khủng long.

Phương Hạm rất chăm chú giới thiệu cho cậu, đáng tiếc là Giang Diệc Nhiên lại không hứng thú gì với cái món đồ chơi trẻ con này.

Nhưng lúc cô gái nghiêng người lại gần, cậu bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng từ tóc cô.

Ngọt ngào, như mùi bánh kem vị dâu tây vậy.

Bình Luận (0)
Comment