Ngày Yêu Thầm Kết Thúc - Bổn La Bắc

Chương 38

Sau đó, Giang Diệc Nhiên dẫn Phương Hạm đi ăn tối. Tối hôm đó, nhà hàng kiểu bếp riêng chỉ tiếp đúng một bàn khách, chính là bọn họ.

Đây là lần đầu tiên Phương Hạm ăn tối cùng Giang Diệc Nhiên, cô căng thẳng không chịu nổi. Nhưng cũng không rõ là vì nơi họ đến quá sang trọng khiến cô lo sợ mình lúng túng, hay là bởi người đối diện chính là Giang Diệc Nhiên.

Dẫu vậy, Giang Diệc Nhiên lại luôn tỏ ra rất thư thả, điều đó khiến cô cũng dần thả lỏng hơn theo.

Khi ăn xong bước ra ngoài, trời đã tối hẳn. Đèn đường và biển quảng cáo xung quanh đều đã sáng rực.

Giang Diệc Nhiên đưa cô về trường.

Nhưng vì xe anh không thể chạy vào trong, nên chỉ có thể tạm đỗ ven đường. Hai người cùng xuống xe, rồi anh đưa cô về ký túc xá.

Gió đêm mang theo hơi thở dịu nhẹ cuối hè, thoảng qua hương hoa mộc lan.

Giang Diệc Nhiên đỗ xe bên kia đường đối diện cổng trường, vậy nên cả hai phải băng qua một con đường lớn mới đến nơi.

Không biết có phải vì sắp đến kỳ nghỉ không, mà tối nay sinh viên ra ngoài chơi rất đông. Chỉ đứng đợi đèn đỏ cùng họ thôi cũng đã có bảy tám người.

Phương Hạm đứng thẳng người, siết chặt ngón tay, chăm chú nhìn đèn đỏ phía trước.

Rất nhanh, đèn xanh bật lên.

Con đường trước cổng trường cô lúc nào cũng đông xe, lại rất rộng. Nếu không đi nhanh thì dễ bị kẹt giữa đường khi đèn đỏ quay lại.

Vốn dĩ Phương Hạm đã đi chậm, lại thêm Giang Diệc Nhiên cao ráo chân dài, bước đi tất nhiên nhanh hơn cô.

Dù cô đã cố hết sức để theo kịp anh, nhưng vì xung quanh người đông, chỉ một chốc hai người đã bị tách nhau ra hơn hai mét, còn bị mấy cô gái khác chen ngang.

Phương Hạm khẽ mím môi, âm thầm tăng tốc. Khi ngẩng đầu lên lần nữa thì thấy Giang Diệc Nhiên không biết đã dừng lại giữa đường từ bao giờ, đang ngoái đầu nhìn cô.

Anh giơ tay phải ra phía sau, rõ ràng là ra hiệu cô lại gần để nắm tay.

Cô khựng lại nửa giây, hé môi định nói gì đó, rồi lập tức rảo bước chạy nhanh vài bước bắt kịp anh.

Dù có chút bất ngờ, và cũng hơi chần chừ, nhưng cuối cùng Phương Hạm vẫn lấy hết can đảm vươn tay ra, cho đến khi tay được anh nắm lấy.

Đây là lần đầu tiên cô nắm tay anh.

Cả hai không nói gì, chỉ lặng lẽ đi qua đường về phía cổng trường. Nhưng trong lòng Phương Hạm lại hồi hộp đến choáng váng.

Cánh tay trái của cô như tê rần, còn bàn tay lại cảm nhận rõ ràng sức lực nơi tay anh và nhiệt độ ấm nóng khô ráo của da anh.

Có lẽ vì nhiều năm chơi thể thao, nên ở phần kẽ ngón cái của Giang Diệc Nhiên có lớp chai mỏng. Thô ráp, lạo xạo.

Phương Hạm không dám nhúc nhích, chỉ ngoan ngoãn để mặc anh nắm tay.

Thế nhưng khi những vết chai đó cọ vào da cô, cảm giác đó như lan từ đầu ngón tay chạy thẳng lên não, khiến tim cô đập thình thịch, không cách nào ngừng lại.

Ban đầu cô còn đang chăm chú sang đường. Nhưng từ lúc tay bị anh nắm lấy, đầu óc liền trở nên mơ màng, cho đến khi bị anh dắt đi qua hết đường lớn mà vẫn chưa tỉnh táo lại.

Cô chẳng nhớ rõ gì cả, chỉ cảm thấy bàn tay mình vẫn giữ được nhiệt độ của người kia.

Rất nhanh, đèn đỏ lại bật lên.

Nhưng Phương Hạm đã không còn bận tâm nữa. Dù đã sang đến bên kia đường, Giang Diệc Nhiên vẫn không buông tay cô ra, mà vẫn nắm lấy tay cô như cũ. Còn cô thì chẳng hề có ý định rút tay về, cứ thế mà ích kỷ tận hưởng hơi ấm ấy.

Cả hai người dường như đã có một sự ăn ý âm thầm.

Cổng trường ở ngay phía trước, đi thêm chưa đến trăm mét là tới.

Phương Hạm cứ thế để anh dắt tay, bước về phía ký túc xá. Đến khi vô tình ngẩng đầu lên, cô bất ngờ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trên biển quảng cáo sáng đèn ở trạm chờ xe buýt bên cạnh.

Cô hơi khựng lại, sững sờ một thoáng, không nhịn được ngẩng đầu nhìn kỹ thêm vài lần.

Là Trần Lăng Huyên.

Thật ra cũng không quá bất ngờ. Hồi cấp ba, cô từng nghe nói Trần Lăng Huyên sẽ theo đuổi ngành diễn xuất. Sau này quả thật đối phương đã đậu vào học viện điện ảnh với thành tích đứng top toàn quốc, rồi trở thành ngôi sao nổi tiếng được săn đón.

Phương Hạm còn nhớ lúc mình đang học lớp 12, Trần Lăng Huyên đã đóng vai nữ phụ trong một bộ phim mạng chuyển thể từ manga rất hot, cũng nhờ vai diễn đó mà độ nổi tiếng tăng vọt.

Tài nguyên sau đó của cô ấy rất tốt, toàn là các đoàn phim lớn, dàn cast khủng, vì thế mà dần dần lên hạng trở thành tiểu hoa đán tuyến đầu.

Dù Phương Hạm và Trần Lăng Huyên chưa từng có giao tiếp gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cô ấy từng từ chối Giang Diệc Nhiên, lại từng học chung trường với cô, là lòng cô lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ mơ hồ.

Mỗi lần thấy cô ấy trên TV, điện thoại, hay trên các bảng quảng cáo ngoài phố, Phương Hạm đều không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Mà mỗi lần như vậy, trong đầu lại vô thức hiện lên hồi ức thời trung học, đoạn tình cảm đơn phương dài đằng đẵng, mờ mịt không ánh sáng ấy.

Trên quảng cáo, Trần Lăng Huyên là gương mặt đại diện cho một loại trà đóng chai rất nổi hiện nay.

Bên cạnh thiết kế chai đơn giản là gương mặt xinh đẹp, khiến ai nhìn cũng muốn mua thử một chai giống vậy.

Phương Hạm còn đang ngơ ngác suy nghĩ, thì chợt cảm thấy bàn tay đang nắm lấy mình bị buông ra.

Tim cô như rớt một nhịp, còn chưa kịp quay lại, thì eo liền bị một cánh tay rắn chắc ôm lấy, kéo cả người cô nghiêng về phía anh.

Phương Hạm chớp mắt, ngẩng đầu lên liền thấy đường nét chiếc cằm sắc sảo của Giang Diệc Nhiên.

Vừa rồi khi thấy cô bước chậm lại, anh cúi đầu thì phát hiện cô đang nhìn vào bảng quảng cáo. Bèn thuận theo ánh mắt cô nhìn lên.

Nhìn thấy Trần Lăng Huyên, anh liền hiểu ngay: chắc Phương Hạm lại đang nghĩ linh tinh rồi.

“Đi thôi.”

Anh đưa tay ôm nhẹ eo cô từ phía sau, dịu giọng nói.

Phương Hạm khẽ gật đầu, ừ một tiếng rồi tăng tốc, tiếp tục đi theo anh.

Trên đường đưa cô về ký túc xá, cả hai không nói gì nhiều.

Dù đã vào trong trường, Giang Diệc Nhiên lại tự nhiên nắm tay cô lần nữa. Nhưng không biết có phải vì vừa rồi gặp phải bảng quảng cáo của Trần Lăng Huyên không, mà bầu không khí giữa hai người cứ thấy kỳ kỳ.

“Sau này anh không liên lạc với cô ấy nữa.” Trên lối nhỏ trong khuôn viên trường, Giang Diệc Nhiên đột nhiên lên tiếng.

“Ừm, em biết.” Phương Hạm gật đầu.

Thật ra cô thấy anh không cần phải giải thích điều đó.

Dù sao thì mọi chuyện cũng là quá khứ rồi. Hiện tại hai người đã ở bên nhau, cô cũng không muốn nghĩ đến những chuyện không vui trước đây nữa. Đương nhiên, cô cũng không đủ tự tin để nhõng nhẽo vô lý, hay ép anh xóa hết mọi cô gái từng có liên hệ với mình.

Cô chỉ muốn trân trọng khoảng thời gian một tháng bên anh này.

Chẳng mấy chốc, họ đã đến dưới ký túc xá của Phương Hạm. Anh cúi xuống, hôn lên má cô thay lời tạm biệt. Mãi đến khi lên lầu, dư âm nóng ran trên gò má mới dần dần biến mất.

Thời gian ở bên Giang Diệc Nhiên giống như một giấc mơ đẹp. Mà mỗi lần mở cửa phòng ký túc, lại như trở về với hiện thực.

Tối nay bữa ăn ở nhà hàng là kiểu phục vụ món theo thứ tự nên hơi chậm. Cộng thêm lúc dạo bộ về cô và Giang Diệc Nhiên cũng đi khá thong thả. Khi về đến ký túc, đã hơn 9 rưỡi.

Trong phòng, ngoài cô bạn đang chơi game thì hai người còn lại cũng về ngay sau khi Phương Hạm tắm xong.

“Các cậu biết không? Người ta nói có một ngôi sao thể thao siêu nổi tiếng đã đến trường mình đấy!”

“Ngôi sao thể thao á? Ai thế?”

Bản chất của con người là thích hóng hớt và xem trò vui. Vừa nghe nói có ngôi sao tới trường, đến cả cô bạn suốt ngày dán mặt vào game hơn chục tiếng cũng phải tháo tai nghe ra.

“Gì mà Giang… Giang gì ấy nhỉ! Để mình xem lại trên nhóm… À! Là Giang Diệc Nhiên!”

“Hình như có nghe qua, để mình tra thử… Ồ, chơi quần vợt à…”

Ba người bạn cùng phòng rôm rả bàn tán, chỉ có Phương Hạm là cảm thấy lưng lạnh toát, trong lòng như có cơn sóng ngầm hoang mang cuộn lên.

“Ai nói là anh ấy đến trường mình vậy?” Cô không nhịn được lên tiếng hỏi.

“Trên group chat đấy. Mình cũng không thấy tận mắt, nhưng người ta còn bảo là đi với một cô gái, chắc đang hẹn hò với sinh viên trường mình rồi.”

“Có phải là người dạo trước lên hot search vì chuyện sắp giải nghệ không nhỉ? Mình nhớ hồi đó Weibo toàn fan anh ấy.”

“Nếu không phải vì anh ấy, mình còn không biết giờ nhiều người xem quần vợt đến vậy… Mình còn chẳng hiểu nổi luật chơi.”

“Ừ đấy, ai mà hiểu nổi. Phần lớn là vì anh ấy đẹp trai nên mới xem chứ gì.”

“Mấy vận động viên đẹp trai thì dễ nổi tiếng lắm. Mà công nhận là ảnh đẹp thật đấy, đè bẹp đám trai showbiz bị nâng đỡ bằng tiền luôn.”

“Thế rốt cuộc sao ảnh lại giải nghệ? Chắc là nổi tiếng quá, ham chạy hợp đồng quảng cáo?”

“Không phải đâu, nghe bảo tính ảnh lạnh lùng, ít nhận job. Hình như nhà giàu sẵn, bố là lãnh đạo cấp cao của một tập đoàn thuộc top 100 thế giới. Chơi tennis chỉ vì đam mê thôi. Hồi trước có hãng thể thao lớn muốn làm thương hiệu cá nhân cho ảnh, ảnh cũng từ chối luôn.”

“Với lại ngoài Olympic ra thì gần như ảnh đã giành hết huy chương các giải lớn rồi. Nghe bảo là đến tuổi nên tính giải nghệ nửa chừng rồi đi khởi nghiệp.”

“Thế mà lại hẹn hò với sinh viên trường mình á?? Quen nhau kiểu gì vậy chứ!”

“Trường mình con gái xinh quá trời mà. Lại còn là đại học tử tế. Giờ mấy ông nhà giàu tìm bồ nhí cũng toàn thích nhắm sinh viên trường mình đấy. Không thấy đàn ông giờ mê mấy kiểu ‘bông hoa trắng ngọc’ có học thức à?”

“Nghe cũng có lý ghê…”

Phương Hạm không tham gia vào cuộc nói chuyện, chỉ ngồi ở bàn mình lắng nghe, trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả.

Vừa nghe, cô lại càng cảm thấy Giang Diệc Nhiên xa mình biết bao.

Cảm giác nghẹn ứ nơi ngực, không thoải mái chút nào.

Cô uống thuốc rồi leo lên giường, kéo rèm giường xuống, một mình trốn vào trong thẫn thờ. Dưới giường, đám bạn cùng phòng đã đổi chủ đề, giờ đang bàn tán về một ngôi sao thể thao khác.

Đúng lúc đó, màn hình điện thoại sáng lên. Là chị Phương Vi gọi đến.

“Phương Hạm, cuối tuần này có về không đấy?” Phương Vi hỏi.

“Chắc tuần này không về đâu, để tuần sau em về.” Phương Hạm nằm trên giường đáp.

“Sao vậy? Có phải tâm trạng không tốt không? Sao nghe giọng em yếu ớt thế?” Phương Vi hỏi tiếp: “Hay lại là chuyện tiệm hoa? Chị đã bảo là đừng mở làm gì cho mệt thân.”

“Không phải đâu… chỉ là em vừa từ ngoài về nên hơi mệt chút thôi.” Cô đáp.

“Mười giờ em mới về à? Làm việc ở tiệm tới khuya thế hả? Không cần cái thân này nữa à?” Nghe vậy, giọng Phương Vi lập tức vút cao mấy độ.

“Không, không phải. Em chỉ đi ăn tối thôi, về thì có dạo bước một chút nên mới hơi trễ. Về đến nơi cũng được nửa tiếng rồi, tắm rửa xong mới lên giường thôi.” Phương Hạm kiên nhẫn giải thích, sợ Phương Vi lo lắng quá.

Hiện tại Phương Vi đang mang thai, lại còn là sản phụ lớn tuổi, nên càng cần phải cẩn trọng.

“Đi ăn tối? Với ai đấy?” Phương Vi hỏi.

“Ờ… với bạn học thôi ạ.” Suýt nữa Phương Hạm đã buột miệng nói ra là đi cùng Giang Diệc Nhiên, may mà kịp dừng lại.

Tuy trong lòng rất muốn chia sẻ chuyện mình đang yêu, nhưng nghĩ đến khả năng cao là một tháng nữa sẽ chia tay, cô lại không muốn nói ra.

“Thôi được, nhưng em phải tự biết giữ gìn đấy, đừng có về trễ quá. Dù sao cũng là sinh viên rồi, nhưng mấy chỗ ăn chơi linh tinh thì đừng có mà bén mảng đến.”

“Em không giống người ta đâu, nhất định phải chăm sóc tốt cho cơ thể, không được làm liều.” Phương Vi lại bắt đầu dặn dò.

“Vâng, em biết rồi, chị yên tâm đi.” Cô đáp. “À đúng rồi, hôm nay anh Tống lại tới, mang cho em một túi thuốc bổ và thực phẩm chức năng nữa.”

Đầu dây bên kia, Phương Vi khẽ thở dài.

“Haiz, người ta đã cho thì cứ nhận đi. Có lẽ làm vậy trong lòng anh ấy cũng dễ chịu hơn chút. Em cứ cố gắng sống khỏe mạnh, không xảy ra chuyện gì, vậy là đã là báo đáp lớn nhất với anh ấy và người hiến tạng rồi.”

“Vâng…” Phương Hạm khẽ đáp, giọng trầm xuống.

Cúp máy xong, trong phòng đã im lặng trở lại. Một bạn đi tắm, hai người còn lại chắc đang xem phim.

Phương Hạm nằm trên giường, chợt nhớ ra mình chưa hỏi Giang Diệc Nhiên đã về đến nhà an toàn chưa.

Nhưng khi cô mở điện thoại ra, vào khung chat với anh thì phát hiện, lúc nãy khi đang gọi điện với Phương Vi, Giang Diệc Nhiên đã nhắn tin cho cô.

Chẳng qua là cô đang bận gọi, nên không thấy.

[Đang làm gì đấy?] Anh nhắn.

Cô gõ chữ trả lời: [Em vừa tắm xong gọi điện với chị một lúc. Giờ thì leo lên giường chuẩn bị ngủ rồi.]

[Còn anh thì sao? Về nhà an toàn chưa?]

Thật ra lúc đó cô đã hơi buồn ngủ rồi. Nhưng chỉ với bốn chữ Giang Diệc Nhiên gửi đến, đầu óc lại tỉnh táo hơn hẳn.

Lần này, anh không trả lời bằng tin nhắn nữa mà trực tiếp gọi điện đến.

Đúng lúc đó, cô bạn mới đi tắm xong cũng vừa bước ra.

Phương Hạm chần chừ không biết có nên nghe điện thoại hay không, sợ bạn cùng phòng phát hiện mình đang gọi cho con trai. Huống hồ cô vốn không giỏi nói dối, lỡ miệng là dễ lộ chuyện ngay.

Nhưng thấy đối phương cứ kiên nhẫn gọi mãi không chịu tắt máy, cuối cùng cô cũng mềm lòng, đành nghe máy rồi áp điện thoại lên tai.

“Alo?” Cô dè dặt cất tiếng.

“Sao mãi mới bắt máy vậy?” Giọng nam trầm thấp, đầy từ tính từ đầu dây bên kia truyền tới. Dù là một câu hỏi, nhưng giọng điệu lại dịu dàng như có đôi tay vô hình đang nhẹ nhàng siết lấy trái tim cô.

“Vì muộn rồi nên không thể nói chuyện lâu được đâu. Một lát nữa em và các bạn cùng phòng phải đi ngủ rồi.” Cô đáp nhỏ.

Anh khẽ “ừ” một tiếng.

“Mai là cuối tuần rồi, em định làm gì?” Giang Diệc Nhiên hỏi.

“Em… hình như vẫn chưa nghĩ ra. Bình thường cuối tuần em mở tiệm vào ban ngày, buổi tối sẽ về nhà chị ăn cơm. Nhưng hồi nãy gọi điện em có bảo tuần này không về, để tuần sau về lại.” Cô đáp.

“Mai anh đến đón em. Cuối tuần ngủ thêm chút không?” Anh hỏi.

“Không cần đâu. Em ngủ sớm nên sáng ra chưa đến bảy giờ đã dậy rồi.” Phương Hạm đáp.

“Được, vậy bảy rưỡi mai anh chờ em trước cổng trường.” Giang Diệc Nhiên nói.

Phương Hạm vừa định gật đầu đồng ý thì chợt nhớ đến chuyện bạn cùng phòng vừa nhắc có người đã nhận ra Giang Diệc Nhiên.

Gần đây anh thường xuyên đến khu trường cô, bị người khác chú ý là chuyện dễ hiểu.

Không biết có bị chụp hình chưa nữa.

“Hay là… tụi mình hẹn ở chỗ khác đi. Hoặc anh cứ làm việc của mình vào buổi sáng, rồi tối đến tìm em cũng được?” Cô ngập ngừng một chút rồi nói.

Đối phương im lặng hai giây, sau đó hỏi lại:

“Tại sao?”

“Vì…” Phương Hạm định nói là sợ anh bị nhận ra, nhưng trong phòng bạn cùng phòng vẫn còn thức, không gian nhỏ, tiếng nói chuyện cũng dễ nghe thấy, nên lời vừa đến miệng đã nuốt lại.

“Để em nói sau nhé. Giờ em cúp máy trước, bọn em sắp bị tắt đèn rồi.” Giọng cô hơi căng thẳng.

“Được thôi.” Dù anh có chút không cam lòng, nhưng sau hai giây dừng lại vẫn đồng ý.

Mấy bạn cùng phòng của Phương Hạm đều là người hòa đồng. Tuy cô lớn hơn ba người kia hai tuổi, nhưng sống chung cũng chẳng thấy khác biệt gì, giữa bốn người chưa từng xảy ra mâu thuẫn.

Chính vì thế, giữa bạn bè với nhau lại càng quan tâm đ ến mấy chuyện như ai đang yêu đương, ai có tình ý với ai, kiểu chuyện phiếm dễ tò mò và dễ bị khơi ra.

Quả nhiên đúng như Phương Hạm lo lắng, cô vừa dập máy, mấy người dưới giường đã lập tức ngoái đầu lên hỏi:

“Ai thế Phương Hạm, bạn trai hả?”

“Cậu đang yêu đúng không? Giấu cả phòng luôn hả? Đã hẹn là có người yêu thì phải mời cả phòng ăn một bữa nha! Lúc trước bạn trai của Lộ Lộ còn đãi tụi này rồi đấy!”

“Ai thế? Học cùng khoa hả? Hay cũng học trường mình? Nói đi mà, bọn mình tò mò chết luôn rồi nè!”

Phương Hạm ngồi dậy, hơi lúng túng.

“Vì… hiện tại bọn mình vẫn chưa thực sự ổn định, để sau này có dịp rồi nói nha.” Cô đáp.

“Á? Là còn đang trong giai đoạn mập mờ chưa xác định hả?”

“Người ta trông thế nào? Đẹp không? Cao không? Có phải sinh viên trường mình không? Nói đi mà, thật sự rất tò mò đó!”

“Anh ấy… cũng được lắm.” Phương Hạm mặt đỏ như trái táo, vừa trả lời vừa không kìm được nhớ lại dáng vẻ của Giang Diệc Nhiên.

Đôi mày sắc nét, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng, sống mũi cao, đường viền hàm dưới sắc sảo, nơi cổ trắng ngần có thể thấy rõ yết hầu cùng với cảm giác khi bàn tay thô ráp nhưng chắc chắn của anh nắm lấy tay cô.

Nói là “cũng được” ư? Anh rõ ràng là một sự tồn tại quá mức chói sáng.

Nếu không thì cô đã chẳng yêu anh nhiều đến vậy, nhiều đến mức bao năm trôi qua vẫn không quên được dáng vẻ của chàng trai khoác áo đồng phục ngồi cạnh mình, vừa lười nhác vừa bất cần năm ấy.

Được ở bên người mình đã thầm yêu suốt ngần ấy năm, cảm giác ấy thật sự giống như đang mơ vậy.

Cô chỉ mong thời gian có thể trôi chậm lại, chậm hơn nữa để giấc mơ này kéo dài mãi.

Bình Luận (0)
Comment