Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1056

CHƯƠNG 1056

Vào lúc này, Tô Thu Quỳnh và Kiều Hạ đều vô cùng căng thẳng, trái tim cùng đập như sấm, bọn họ đều sợ sẽ nghe được một câu từ bác sĩ.

Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.

Trái tim của hai đứa nhỏ cũng vọt lên tận cổ họng, chúng nó sợ Lâm Tiêu không tỉnh lại nữa, Tô Thu Quỳnh sẽ mất đi cả cơ hội có được hạnh phúc cuối cùng.

Cũng may, bác sĩ nói là: “Người bệnh đã qua cơn nguy kịch.”

“Thu Quỳnh, con nghe thấy chưa? Thịt Nạc đã không còn nguy kịch nữa rồi! Thịt Nạc sẽ khỏe lên thôi!”

Kiều Hạ ra sức ôm lấy Tô Thu Quỳnh, Tô Thu Quỳnh cũng ôm lấy bà thật chặt. Đúng rồi, Lâm Tiêu có thể sống tiếp, tốt quá.

Bác sĩ nói lần này Lâm Tiêu bị thương rất nặng, nhưng may mà viên đạn lệch khỏi tim anh 2 inch, nếu như vào tim, có thần tiên cũng không cứu được.

Nghe nói Lâm Tiêu đã qua cơn nguy kịch, Chiến Mục Hàng cũng thở phào một hơi.

Dù sao cũng là anh em cùng lớn lên từ nhỏ, cho dù vì một người phụ nữ mà quan hệ của hai người dần trở nên xa cách, nhưng Chiến Mục Hàng cũng không hy vọng tính mạng của Lâm Tiêu sẽ kết thúc trong tay anh ta.

Thực ra Kiều Hạ muốn vào cùng với con trai mình, nhưng bà cảm thấy bây giờ là cơ hội tốt để Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu gia tăng tình cảm. Vậy là bà đánh mắt ra hiệu với Nhan Nhã Tịnh, sau đấy rời đi cùng Nhan Nhã Tịnh và hai đứa nhỏ.

Chiến Mục Hàng cùng theo vào phòng bệnh của Lâm Tiêu. Anh ta làm chuyện này, thực sự không còn mặt mũi nào để gặp Tô Thu Quỳnh nữa.

Nhưng khi đó tính mạng mẹ anh ta nguy kịch, anh ta thực sự hận đến phát điên rồi.

Anh ta biết, anh ta lại làm ra chuyện không bằng súc vật với Tô Thu Quỳnh, đời này anh ta không xứng đáng xuất hiện trước mặt Tô Thu Quỳnh nữa.

Nhưng anh ta sợ chứ, anh ta sợ Tô Thu Quỳnh thực sự sẽ ở bên Lâm Tiêu.

Anh ta tiến lên, cố chấp ôm lấy Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, xin lỗi, anh sai rồi.”

Nghe thấy lời này của Chiến Mục Hàng, Tô Thu Quỳnh liền bật cười.

Cô cười lên, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành kia đẹp đến như thế, nhưng lại lạnh lẽo như băng.

Cô bẻ bàn tay đang đặt trên người cô của Chiến Mục Hàng ra từng chút một: “Chiến Mục Hàng, anh cảm thấy anh nói lời này có ý nghĩa gì không?”

“Chiến Mục Hàng, anh nói đi, nếu như tôi bắn một phát súng giết anh, rồi nói với anh rằng tôi sai rồi, xin lỗi nhé, có ý nghĩa không!”

“Chiến Mục Hàng, lời này không có ý nghĩa gì cả!”

“Tô Thu Quỳnh, xin lỗi…”

Trong đôi mắt luôn âm trầm lạnh lẽo của Chiến Mục Hàng có sự hoảng hốt và lo được lo mất rất rõ ràng: “Tô Thu Quỳnh, mẹ anh đã tỉnh lại rồi, bà ấy nói người hại bà ấy không phải là em. Tô Thu Quỳnh, anh xin lỗi, anh lại lựa chọn không tin em một lần nữa.”

“Chiến Mục Hàng, anh không cần phải nói xin lỗi tôi đâu, anh có tin tưởng tôi hay không thì đã không liên quan tới tôi từ lâu rồi.” Tô Thu Quỳnh ngước mắt lên, nhìn Chiến Mục Hàng rồi nói với vẻ bình tĩnh.

Trước đây, cô từng khát vọng sự tin tưởng của Chiến Mục Hàng đến như vậy, khát vọng đến mức trái tim hèn mọn rơi vào cát bụi.

Bình Luận (0)
Comment