Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1094

CHƯƠNG 1094

Tuy rằng tâm địa Lưu Quốc Nam ác độc, nhưng lăn lộn chốn thương trường nhiều năm như vậy sao có thể là người ngu ngốc. Nhan Nhã Tịnh đã nói tới mức này rồi, nếu ông ta vẫn tiếp tục ép sát thì sẽ bất lợi cho hình tượng của ông ta.

Ông ta đành phải trông mong nhìn Phó Xuyên, hy vọng Phó Xuyên có thể ra tay ngăn cản Nhan Nhã Tịnh.

Phó Xuyên không hiểu châm cứu, thấy nhiều kim như vậy đâm vào người mẹ thì chỉ thấy đau lòng.

Cậu bé tiến lên mấy bước, muốn kéo Nhan Nhã Tịnh không cho cô tiếp tục đâm mẹ mình nữa.

Nhưng Phó Xuyên còn chưa chạm tới người Nhan Nhã Tịnh thì đã bị một bàn tay nhỏ múp míp nắm lấy.

“Anh đừng lo, mẹ em đang cứu mẹ anh mà! Mẹ em là bác sĩ đông y rất giỏi, sẽ không làm mẹ anh gặp chuyện đâu.”

Phó Xuyên vừa quay đầu đã đối diện với đôi mắt to tròn đen láy, sâu trong đáy mắt là ý cười trong trẻo, thuần khiết lương thiện khó diễn tả thành lời, khiến lòng cậu bé cũng ấm hẳn lên.

Phó Xuyên vừa định nói gì đó thì Nhan An Mỹ đã rút một chiếc kẹo mút chocolate trong túi ra như làm ảo thuật: “Cho anh này!”

“Em biết anh đang khó chịu lắm, nhưng mọi chuyện đều sẽ ổn cả thôi. Ba anh đang ở trên thiên đàng nhìn anh đấy. Ba anh sẽ nhìn anh biến thành một người đàn ông nhỏ kiên cường!”

Phó Xuyên kinh ngạc nhìn Nhan An Mỹ, không tiếp tục ngăn trở Nhan Nhã Tịnh nữa mà để mặc cho Nhan An Mỹ bóc giấy gói que kẹo chocolate trong tay rồi nhét vào miệng cậu bé.

Vị chocolate hơi đắng, nhưng lúc nuốt xuống lại ngọt ngào hơn nhiều. Có điều, sau đó cậu bé cũng không nhấm nháp ra vị chocolate, chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ mềm mại kia thật ấm áp, ấm áp chưa từng có.

Rất nhiều năm sau, bên cạnh chàng thiếu niên đại đội trưởng đội cảnh sát tuổi trẻ anh tuấn mặc trên người bộ cảnh phục có vô số người ngưỡng mộ. Nhưng cũng chỉ có cảnh tượng ấm áp vào buổi tối đau đớn thuở bé kia mới có thể khiến tim anh đập rộn ràng.

Thấy khóe mắt Phó Xuyên ửng đỏ, Nhan An Mỹ không nhịn được mà vươn tay xoa xoa nước mắt chưa khô cho cậu bé.

Nhìn thấy gương mặt Phó Xuyên đã khô ráo trở lại, Nhan An Mỹ cười rộ lên, nụ cười của cô bé tươi hơn nắng tháng ba, khắc sâu trong lòng cậu bé, lưu luyến không thôi.

“Anh ơi, đàn ông không thể khóc nhè đâu nha! Anh phải làm anh hùng bảo vệ mẹ mình nữa!”

“Ừ, anh phải làm anh hùng!” Phó Xuyên khụt khịt mũi, hào khí nói.

Nhan An Mỹ cười tươi rạng rỡ, vừa định nói thêm gì đã thấy Nhan An Bảo vô tình tiến lên, dứt khoát túm cô bé sang một bên.

“Anh, tự nhiên kéo em làm gì!” Nhan An Mỹ khó hiểu.

Nhan An Bảo vẫn trưng ra gương mặt lạnh băng như trước, bất đắc dĩ nói với Nhan An Mỹ: “An Mỹ, con gái con đứa phải biết e lệ chứ! Không được tùy tiện nắm tay con trai!”

Nhan An Bảo không phải kiểu anh trai cổ hủ, nhưng cậu bé cực kỳ bao che bênh vực. Cậu bé không muốn em gái cưng của mình bị mấy thằng nhóc hôi sàm sỡ.

Nhan An Mỹ ngượng ngùng le lưỡi: “Rồi mà rồi mà, sau này em sẽ trở thành thục nữ biết e lệ!”

Nhan Nhã Tịnh đã châm cứu cho mẹ của Phó Xuyên được một lát rồi, Lưu Quốc Nam thấy mẹ Phó Xuyên vẫn hôn mê không tỉnh thì lập tức tự tin hẳn lên.

Ông ta cau mày lườm Nhan Nhã Tịnh, lạnh giọng nói: “Nhan Nhã Tịnh, lâu như vậy rồi người ta còn chưa tỉnh. Có phải cô chữa chết người rồi không? Vừa rồi cô còn nói thế nào? Cô nói nếu người ta bị cô chữa chết thì cô tự sát trước mặt chúng tôi! Tôi không ép cô tự sát trước mặt mọi người, tôi chỉ hi vọng cô làm chuyện tốt cũng đừng để liên lụy tới Lưu Thị chúng tôi!”

Bình Luận (0)
Comment