Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1175

Chương 1175

Tính cách của Chiến Mục Hàng, quá mức vui giận thất thường, cô sợ anh ta trong lòng vặn vẹo mà giam cầm cô, hoặc là dùng sức mạnh với cô như trước kia.

Cho nên, Tô Thu Quỳnh vừa xuống xe, liền tính thử chạy ra khỏi căn biệt thự này.

Chiến Mục Hàng nhanh chóng nắm chặt lấy cổ tay Tô Thu Quỳnh, lần này, động tác của anh ta rõ ràng nhẹ nhàng dịu dàng hơn rất nhiều, ngay cả giọng nói của anh ta, cũng nhuốm lên một tia dịu dàng bất đắc dĩ.

“Tô Thu Quỳnh, em yên tâm, anh sẽ không cưỡng bách em, càng sẽ không vây khốn em ở đây.”

Cho dù Chiến Mục Hàng đã đưa ra lời hứa hẹn, trái tim treo lửng của Tô Thu Quỳnh vẫn như cũ không cách nào rơi về vị trí ban đầu được.

Cô nhìn Chiến Mục Hàng với vẻ mặt đầy cảnh giác, “Chiến Mục Hàng, anh đưa tôi đến đây, rốt cuộc là muốn làm gì?!”

Tô Thu Quỳnh vừa dứt lời, Minh Quân liền đưa một người đàn ông bị thương khắp người vào.

Người đàn ông đó vừa vào cửa, liền bịch một tiếng quỳ xuống đất, “Cậu Chiến, tôi sai rồi, xin anh tha cho tôi đi! Sau này tôi không dám nữa!”

“Chiến Mục Hàng, anh có bệnh à! Tôi muốn đi về!” Tô Thu Quỳnh thật sự cảm thấy Chiến Mục Hàng bệnh đến hết thuốc chữa rồi, đêm tối thế này, Chiến Mục Hàng bắt cô tới đây, chính là để cô nhìn người đàn ông bị thương khắp người này?

Anh ta bị bệnh thần kinh sao!

“Nói! Tại sao lại nạp đạn vào súng!”

Giọng nói của Chiến Mục Hàng không hề có chút hơi ấm, lạnh lẽo giống như Diêm La đòi mạng đến từ mười tám tầng địa ngục vậy.

Nghe thấy tiếng nói của Chiến Mục Hàng, cơ thể người đàn ông nọ không nhịn được run rẩy lên, anh ngẩng mặt, cánh môi ra sức run rẩy mấy lần, mới run giọng nói, “Là… là cô An.”

“Cậu Chiến, tôi sai rồi, tôi không nên nhận tiền của cô An, lén lén nạp đạn vào súng, tôi càng không nên phản bội anh! Cậu Chiến, tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi! Tôi hối hận biết vậy chẳng làm! Cậu Chiến, cầu xin anh, cầu xin anh tha cho tôi có được không?”

Chiến Mục Hàng toàn thân lạnh lẽo, tầm mắt của anh ta, từ từ thu lại từ trên người đàn ông nọ, vốn dĩ đó là một ánh mắt cực độ lạnh lùng, nhưng đến khi rơi xuống người Tô Thu Quỳnh, lại mang theo một loại dịu dàng bệnh hoạn.

“Tô Thu Quỳnh, em nghe thấy chưa? Anh không lừa em, anh thật sự không biết trong súng có đạn!”

Nghe thấy lời nói của người đàn ông nọ, nếu nói trong lòng Tô Thu Quỳnh không kinh ngạc chút nào thì chắc chắn là giả.

Cho dù hai lần vừa rồi Chiến Mục Hàng giải thích, nói anh ta cho rằng trong súng không có đạn, cô thực ra đều không tin, cô không ngờ rằng, lúc đầu anh ta thực sự cho rằng trong khẩu súng đó không có đạn.

Nhưng, vậy thì lại thế nào chứ?

Sự không tín nhiệm hết lần này đến lần khác như vậy, cắm rễ vào đáy lòng, thật khiến người tổn thương.

Trái tim của cô, đã bị tổn thương đến máu tươi đầm đìa, cô thật không muốn lại nâng trái tim mình đến trước mặt anh ta, lặp đi lặp lại nếm trải cơn đau bén nhọn đó nữa!

Giọng nói của Chiến Mục Hàng vẫn tiếp tục vang lên, một người đàn ông kiêu ngạo như vậy, một khắc này, lại mềm yếu đến như thể đụng cái là vỡ.

Bình Luận (0)
Comment