Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1217

Chương 1217

Nhưng cái con người tốt nhất đó đã mất rồi.

Mất không rõ không ràng trong một vụ tai nạn xe.

Thịnh Vân Hiên đau đến mức miệng cũng phát run, bà không thích la khóc, nhưng giây phát này bà lại không khống chế được chính mình mà nghẹn ngào. Bà dùng sức lau đi nước mắt ở đuôi mắt mình, cuối cùng vân là khóc đến nỗi hô hấp khó khăn.

“Tiểu Nhạn, trước vụ tai nạn, Tiểu Thành đã sắp tỉnh rồi. Cung Trạch Dương nói nó hồi phục rất tốt, đợi đến khi nó tỉnh lại thì vẫn có thể sống như người bình thường. Con nói, Tiểu Thành vốn dĩ có thể có một cuộc đời hạnh phúc, nó làm sao có thể đột nhiên xảy ra tai nạn chứ? ”

Nếu như người xảy ra tai nạn là Lưu Thiên Hàn, vậy còn có thể là chuyện ngoài ý muốn, nhưng lúc đó Lưu Thiên Hàn đang là người thực vật, người thực vật tự lái xe xảy ra tai nạn quá ly kỳ rồi, chắc chắn không phải chuyện ngoài ý muốn.

Thịnh Vân Hiên cắn chặt môi, dằn từng chữ nói: “Tiểu Tịnh, mẹ nhất định sẽ tra rõ nguyên nhân Tiểu Thành xảy ra tai nạn, cho Tiểu Thành một cái công đạo! ”

Lúc này, trong đầu Thịnh Vân Hiên thoáng qua rất nhiều suy nghĩ, bà không muốn nghi ngờ Cung gia, dù sao bà và mẹ của Cung Tư Mỹ đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, không phải chị em ruột nhưng tình cảm còn hơn cả chị em ruột, nhưng Lưu Gia Thành xảy ra tai nạn, Cung gia có hiềm nghi lớn nhất.

Lưu gia và Cung gia trước nay quan hệ rất tốt, rút dây động rừng, bà sẽ không dễ dàng rút ra kết luận, nhưng nếu bà thật sự tìm ra chứng cứ Cung gia hại chết Lưu Gia Thành, cho dù hai nhà có thân thiết đến thế nào, bà cũng sẽ không tha cho hung thủ hại chết con trai bà!

Ý thức được bà suýt nữa thì ép Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn chia tay, đau lòng qua đi, trong lòng Thịnh Vân Hiên lại tràn ngập tự trách.

Bà nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Nhan Nhã Tịnh: “Tiểu Tịnh, con là đứa trẻ tốt. Mẹ xin lỗi con, mẹ làm đi làm chuyện hồ đồ chia rẽ các con. ”

“Tiểu Tịnh, mẹ biết tính tình Tiểu Hàn, chỉ cần nó cứ cắn chắc nó là Tiểu Thành thì trừ khi nó hồi phục trí nhớ, bằng không thì dù chúng ta nói ra chân tướng, nó cũng sẽ không tin đâu. ”

“Tiểu Tịnh, Tiểu Hàn vẫn còn sống nhưng nó lại không nhận ra con, thật là khổ cho con rồi. ”

“Mẹ, con không khổ gì cả, cho dù anh ấy có quên đi quá khứ của chúng con, chỉ cần anh ấy vẫn còn sống là con đã mãn nguyện rồi. “Nhan Nhã Tịnh mỉm cười với Thịnh Vân Hiên: “Hơn nữa, cho dù anh ấy tưởng mình là Lưu Gia Thành thì anh ấy vẫn thích con đó thôi! ”

“Mẹ, cho dù anh ấy đã quên đi một số thứ, nhưng niềm yêu thích đối với con trong thâm tâm anh ấy thì vẫn không thay đổi. Mẹ à, hiện tại con cảm thấy rất hạnh phúc. ”

“Tiểu Tịnh con thật tốt, mẹ vui thay cho Tiểu Hàn khi tìm được người tốt như con. Chỉ có điều…”

Nhan Nhã Tịnh biết Thịnh Vân Hiên đang lo lắng điều gì, cô cười an ủi bà, nói tiếp: “Mẹ yên tâm đi, trước khi Thiên Hàn hồi phục trí nhớ, con sẽ cố gắng che dấu mối quan hệ giữa hai bọn con. Con không sợ gì cả, chỉ cần anh ấy khỏe mạnh là con đã mãn nguyện lắm rồi. ”

“Mẹ, con có thể đợi, đợi đến khi anh ấy nhớ hết tất cả, hồi phục thân phận trước đây, con sẽ có thể quang minh chính đại mà ở bên anh ấy. ”

Thịnh Vân Hiên không nói chuyện nữa, chỉ dùng sức nắm chặt lấy tay Nhan Nhã Tịnh.

Trên mặt bà nhìn thì bình tĩnh không chút dao động, nhưng trong nội tâm đã gió giục mây vần, rốt cuộc là ai đã tàn nhẫn giết hại Tiểu Thành của bà?

Tổn thương nặng nề như vậy, không thể nào tha thứ được!

Không còn Thịnh Vân Hiên ngăn cản, Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn lại có thể tiếp tục yêu đương ngọt ngào rồi.

Bình Luận (0)
Comment