Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1249

Chương 1249

Chiến Mục Hàng đã mang theo tất cả những hạnh phúc thanh xuân tuổi trẻ của cô. Cô nghĩ rằng sở dĩ cô thấy loáng thoáng đau khổ như vậy không phải vì Chiến Mục Hàng, mà là vì quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp kia.

Hoài niệm, quyến luyến không thôi, không phải vì người kia, mà là do đó là ký ức không thể phai mờ đi trong cuộc đời của cô.

Tô Thu Quỳnh không nhìn Chiến Mục Hàng nữa, cô điều chỉnh lại tâm trạng rồi nhanh chóng đi xuống siêu thị ở dưới tầng mua băng vệ sinh, sau đó trở về căn hộ nhỏ của cô và Lâm Tiêu.

Thời tiết đầu hè thay đổi rất nhanh, lúc Tô Thu Quỳnh xuống tầng, trời vẫn còn quang đãng, vậy mà khi cô trở về thì đã bắt đầu nổi mưa rào gió giật.

Từ cửa sổ phòng khách, nhìn theo ánh đèn hai bên đường, cô có thể thấy loáng thoáng tình hình trên đường.

Chiến Mục Hàng cứ như tự ngược vậy, anh ta không đi vào xe thể thao của mình mà cứ lững thững từng bước đi vào vũng lầy ven đường, khổ sở giãy giụa.

Cơn mưa trút xuống như thác đổ đã xối ướt đẫm cả người anh ta, thế nhưng anh ta lại chẳng hề để ý đến những điều này. Hoặc cũng có khi, chỉ có mưa rào xối xả, gió giật sấm rền mới có thể khiến lòng anh ta được một thoáng bình an.

Nếu trước khi ngồi tù, Tô Thu Quỳnh thấy Chiến Mục Hàng dầm mưa như vậy chắc chắn sẽ đau lòng chết mất. Nhưng bây giờ cô nhận ra, trừ sự mỉa mai nhàn nhạt ra, trong lòng cô cũng chẳng có biến động gì lớn cả.

Cuối cùng thì tình yêu thời thanh xuân của cô cũng không thể tồn tại vĩnh viễn được.

Tô Thu Quỳnh đóng cửa sổ lại, không nhìn ra ngoài kia nữa. Chiếc Mục Hàng thích tự ngược, thích dầm mưa cũng chẳng liên quan gì đến cô.

Vừa quay người lại, cả người Tô Thu Quỳnh đã ập vào một vòng tay ấm áp, không cần nhìn Tô Thu Quỳnh cũng biết là Lâm Tiêu.

Thật ra Lâm Tiêu đã về được một lúc rồi, khi Chiến Mục Hàng đưa bánh kem cho Tô Thu Quỳnh, anh ở trong bóng cây bên ngoài căn hộ.

Lúc ấy, trong lòng anh dâng lên sự bất an và hốt hoảng chưa từng có, anh không ngờ rằng, loại người kiêu ngạo như Chiến Mục Hàng lại đi dành nhiều thời gian như thế để tự tay làm cho Tô Thu Quỳnh một cái bánh sinh nhật.

Anh biết phụ nữ đều dễ xúc động, giờ Chiến Mục Hàng theo đuổi Tô Thu Quỳnh mãnh liệt như thế, anh sợ rằng cô sẽ lại về bên Chiến Mục Hàng lần nữa.

Dù sao cô cũng đã từng yêu anh ta như vậy cơ mà, yêu đến nỗi cả mạng mình cũng không cần.

“Thu Quỳnh…”

Lâm Tiêu siết chặt lấy cơ thể Tô Thu Quỳnh. Tô Thu Quỳnh không dựa vào vòng tay anh như mọi khi nữa mà lại giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay anh.

Tô Thu Quỳnh thoát khỏi lồng ngực anh, lòng Lâm Tiêu càng thêm bất an. Chẳng lẽ cô thật sự không cần anh nữa sao?

“Lâm Tiêu, anh giỏi lắm!”

Lâm Tiêu còn chưa kịp nói gì thì Tô Thu Quỳnh đã mở miệng trước. Cô ngẩng mặt lên, nở nụ cười như có như không nhìn Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, tối hôm nay anh đến công ty thật sao?”

Trong lòng Lâm Tiêu vốn dĩ đang thấp thỏm, nghe thấy câu này của Tô Thu Quỳnh, mặt mày anh lập tức xám xịt như tro. Anh còn không dám thở mạnh, chỉ biết đợi Tô Thu Quỳnh tuyên án.

Bình Luận (0)
Comment