Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1402

 

CHƯƠNG 1402

Từng bước từng bước, Phí Nam Châu lại muốn đi ra giữa đường, Nhan Nhã Tịnh gấp đến không xong, cô nhạy bén nảy ra một ý, vội vàng hướng về phía Phía Nam Châu hô lên, “Phí Nam Châu, nếu Liễu Đào nhìn thấy dáng vẻ tìm sống tìm chết này của anh, cô ấy nhất định sẽ rất thất vọng!”

“Lúc Liễu Đào còn sống, anh đã đủ khiến cho cô ấy thất vọng rồi, chẳng lẽ sau khi cô ấy đi rồi, anh còn phải tiếp tục làm cô ấy thất vọng nữa sao?!”

Quả nhiên, nghe thấy lời Nhan Nhã Tịnh nói, Phí Nam Châu dừng chân lại.

Anh ta ngẩng mặt, trong đôi mắt giăng đầy tơ máu đỏ không hề có một chút tiêu cự, cơ hồ như, anh ta đã không còn là một người có máu có thịt nữa, mà chỉ là một cái xác không có linh hồn.

Tất thảy bi kịch cả đời này của Liễu Đào, nguyên nhân lớn nhất, đều bởi vì Phí Nam Châu.

Nhan Nhã Tịnh thích Liễu Đào từ tận đáy lòng, cho nên sau khi Liễu Đào ra đi, cô ghét Phí Nam Châu đến chết, nhưng bây giờ, nhìn người đàn ông như đã sớm chết trăm ngàn lần trước mặt, cô đột nhiên không còn ghét anh ta đến vậy nữa.

Nhưng có vài lời, cô vẫn nhịn không được muốn nói với Phí Nam Châu.

Cô cong cong môi, mi mắt ngậm cười, lại mang theo cả nét trào phúng rõ ràng.

“Phí Nam Châu, lúc Liễu Đào còn sống anh không quý trọng cho tốt, bây giờ cô ấy đi rồi, anh ở đây tìm sống tìm chết cho ai nhìn chứ? Có ý nghĩa gì?”

“Phí Nam Châu, nếu Liễu Đào dưới suối vàng có linh thiêng, nhìn thấy dáng vẻ này của anh cô ấy nhất định sẽ buồn nôn từ tận đáy lòng. Sao năm đó cô ấy lại thích một người đàn ông như anh vậy chứ?”

Phí Nam Châu cứng ngắc nhúc nhích môi, trong mắt anh ta, đau đớn như thuỷ triều dâng trào, đôi mắt đỏ rực màu máu của anh ta nhìn Nhan Nhã Tịnh, giống như một con dã thú bên bờ tuyệt vọng.

Đột nhiên, anh ta tự giễu mà nhúc nhích khoé môi, “Đúng vậy, Liễu Đào cảm thấy tôi rất buồn nôn. Cô ấy cảm thấy tôi đã làm loại chuyện đó với Cung Tư Mỹ, cô ấy nhất định cảm thấy tôi đặc biệt buồn nôn!”

“Nhưng mà tôi không có! Tôi không có đụng vào Cung Tư Mỹ! Ngoài cô ấy ra, tôi trước giờ không hề đụng vào người nào khác!”

Phí Nam Châu đau khổ ôm đầu, lời này của anh ta nhìn thì giống như đang nói với Nhan Nhã Tịnh, thực ra, anh ta càng giống tự mình lẩm bẩm hơn.

“Tôi chưa từng đụng qua người nào khác, tôi thực sự chỉ có Liễu Đào! Tôi chỉ là quá lù đù trong chuyện tình cảm, tôi không nhìn rõ trái tim mình.”

“Tôi thích Liễu Đào, tôi thật sự rất rất thích cô ấy, tôi bằng lòng móc trái tim của tôi ra cho cô ấy, nhưng bây giờ cô ấy không cần nữa rồi.”

“Cô ấy không muốn chôn cùng một chỗ với tôi, cô ấy chết rồi cũng không muốn nhìn thấy tôi nữa! Liễu Đào cô ấy ghét tôi, cô ấy hận tôi! Liễu Đào cô ấy không cần tôi nữa rồi!”

“Liễu Đào, sao em có thể không nguyện ý chôn cũng một chỗ với anh chứ! Chúng ta là vợ chồng mà, chúng ta phải sống chung giường, chết chung huyệt chứ! Liễu Đào, anh sẽ không để em phải đợi anh quá lâu, anh rất nhanh sẽ đi tìm em! Đến lúc đó, Liễu Đào, xin em đừng không cần anh nữa, đừng không để ý đến anh!”

“Liễu Đào, là anh có lỗi với em, nhưng em đối với anh cũng thật tàn nhẫn! Em đi rồi, đem trái tim anh cũng mang đi rồi…”

“Phí Nam Châu, anh đừng như vậy.” Nhan Nhã Tịnh không quen an ủi người khác, cô càng không muốn an ủi cái người đàn ông cặn bã Phí Nam Châu này.

Nhưng nghĩ tới Liễu Đào từng nói với cô, tâm nguyện lớn nhất của cô ấy là Phí Nam Châu được sống tốt, cô vẫn là nhẹ giọng nói với Phí Nam Châu, “Phí Nam Châu, Liễu Đào nhờ tôi chuyển vài lời cho anh.”

“Liễu Đào có lời muốn nói với tôi?” Thoắt cái, trong mắt Phí Nam Châu như thắp lên đầy sao sáng, anh ta kích động ôm lấy cánh tay Nhan Nhã Tịnh, gấp không đợi nổi hỏi, “Liễu Đào có lời gì muốn nói với tôi? Cô ấy muốn nói gì với tôi?”

Bình Luận (0)
Comment