Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1441

CHƯƠNG 1441

“Tô Thu Quỳnh, tôi hôm nay nói với cô những lời này, thực ra không hề có ác ý. Tôi đã trở về, Lâm Tiêu không cần tìm kiếm thế thân khắp nơi nữa. Tôi chỉ là muốn nhắc nhở cô, đừng đâm đầu quá sâu, như vậy sẽ khiến cho cô cả đời này đều không xoay người được.”

“Tô Thu Quỳnh, chuyện giữa cô và Lâm Tiêu, tôi đều đã nghe qua, Lâm Tiêu đích thực đối xử với cô rất tốt, nhưng tất cả những cái tốt mà anh ấy đối với cô đó, chẳng qua là bởi vì, từ khuôn mặt đến khí chất, cô là người giống tôi nhất trong tất cả những người phụ nữ của Lâm Tiêu mà thôi!”

“Kiều Hinh, đừng lãng phí miệng lưỡi trước mặt tôi, loại hành vì chia rẽ ly gián này của cô, chẳng có ý nghĩa gì.”

Tô Thu Quỳnh lười biếng chỉnh lại cái túi trong tay, “Nếu trong lòng Lâm Tiêu thật sự có cô, sau khi cô về nước có thể trực tiếp đi tìm anh ấy, thật sự không cần ra tay từ trên người tôi đâu.”

“Cô không tìm Lâm Tiêu, mà đến tìm tôi, đây là đi đường vòng cứu nước sao? Kiều Hinh, có phải là cô cảm thấy, cô tuỳ tiện bịa ra vài câu, tôi liền ngốc ngơ ngơ chia tay với Lâm Tiêu, để cô được thoả ước nguyện?”

“Đáng tiếc nha, tôi chưa ngu xuẩn đến thế, cô đến tìm tôi, chỉ khiến cho tôi cảm thấy, cô chột dạ. Kiều Hinh, đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, Lâm Tiêu rất tốt, nếu anh ấy đã chọn tôi, thì tôi sẽ không buông tay anh ấy. Trừ phi, anh ấy chủ động chia tay với tôi.”

“Kiều Hinh, cô tự tin như vậy, nắm chắc như vậy, đừng tới tìm tôi, cô đi tìm Lâm Tiêu đi, bảo anh ấy chủ động chia tay với tôi!”

Nói xong lời này, Tô Thu Quỳnh không muốn phí phạm miệng lưỡi với Kiều Hinh nữa, cô cầm túi xách lên lạnh lùng nhàn nhạt đi ra khỏi phòng hoá trang.

“Tô Thu Quỳnh!”

Tô Thu Quỳnh còn chưa đi ra khỏi phòng hoá trang, giọng nói của Kiều Hinh lại vang lên sau lưng cô.

Cô vô thức ngừng chân, lười biếng quay mặt lại, nửa nhướng mắt nhìn Kiều Hinh.

Kiều Hinh không động thanh sắc đánh giá Tô Thu Quỳnh một vòng, tiếp đó đột nhiên tự đắc cười nhẹ ra tiếng.

“Tô Thu Quỳnh, cô từng mang thai, còn từng sảy thai hai lần. Giày vò bản thân mình như vậy, về sau, cô hẳn là không dễ có thai đi?”

Giọng nói của Kiều Hinh đặc biệt đặc biệt dịu dàng, nhưng môi một chữ cô ta nói ra, đều giống như ghim một nhát dao sắc bén nhất vào chỗ mềm yếu nhất trong đáy lòng Tô Thu Quỳnh.

Cô không muốn thể hiện sự sợ hãi hay hoảng loạn trước mặt Kiều Hinh, nhưng cô không thể không thừa nhận, lời Kiều Hinh nói đều là sự thật.

Cô từng sảy thai hai lần, bác sĩ nói, về sau xác xuất đậu thai của cô ít đến đáng thương, cho dù Nhan Nhã Tịnh vẫn luôn rất cố gắng giúp cô điều dưỡng thân thể, đời này của cô, cũng chưa chắc sẽ có cơ hội làm mẹ.

Lâm Tiêu nói, anh không để ý, nhưng còn cha mẹ của anh thì sao?

Lâm Tiêu xuất sắc như vậy, chính Tô Thu Quỳnh cũng không nhân tâm khiến anh đời này không có cơ hội làm cha.

Lâm Tiêu tốt như vậy, nên được một đời hạnh phúc, con đàn cháu đống.

Ép xuống suy nghĩ hôn loạn trong lòng, Tô Thu Quỳnh hạ mi cười nhẹ, “Kiều Hinh, cô quản không khỏi quá rộng đi, tôi có thể sinh hay không, sinh mấy đứa, đều không liên quan đến cô!”

“Không liên quan đến tôi sao…” Kiều Hinh chậm rì rì kéo dài giọng, “Đúng thật, cô có thể sinh hay không, không liên quan đến tôi, tôi hôm nay đến tìm cô, chỉ là muốn nói cho cô một chuyện.”

Ngừng một chút, Kiều Hinh từng câu từng chữ nói, “Tô Thu Quỳnh, cô không thể sinh con cho Lâm Tiêu, nhưng tôi có thể.

Bình Luận (0)
Comment