Chương 1465
Bị thương nặng như vậy sao có thể không đau chứ!
Nhưng anh ở trước mặt cô vấn là một bộ bình thản như cũ.
Cô thà rằng anh lớn tiếng kêu gào cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng tự mình nhấn nhịn đau đớn này của anh.
“Anh hai…”
Nhan Nhã Tịnh ra sức nắm chặt lấy tay Lưu Thiên Hàn, cô không muốn khóc nhưng nước mắt của cô vấn là không kiềm chế được mà lộp bộp rơi xuống.
Lưu Thiên Hàn nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, sắc mặt của anh không khỏi trở nên có chút khó coi.
Sắc mặt anh trở nên khó coi như vậy không phải là vì anh không chịu đựng được tin tức mình phải cắt chi, mà là anh không muốn để Nhan Nhã Tịnh biết được t in tức này.
Vì cô, vứt bỏ mạng sống cũng không sao cả huống chỉ là một đôi chân.
Anh không để tâm, thật sự là không để tâm.
Anh chỉ là không muốn một mặt chật vật như vậy của bản thân bị phơi bày ra trước mặt cô.
Anh cũng không muốn dùng một bộ dạng tàn phế canh giữ bên người cô.
L h Nhã Tịnh, em về trước đi. ” Giọng nói của ưu Thiên Hàn không cho người khác cơ ôi kháng cự: ‘Anh không sao. ” “Anh hai, em không đi! Em phải ở bên cạnh a nh! Cho dù có xảy ra chuyện gì em đều sẽ ở bên cạnh anh! Anh hai, anh đừng đuổi m đi có được không? “
“Nhã Tịnh, về sau đừng lãng phí thời gian trên người anh nữa, em xứng đáng có được người đàn ông tốt hơn, “
Nghe giọng nói bình tĩnh mà lạnh nhạt của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh lập tức trợn tròn mắt, cô mấp máy môi, dùng giọng nói khàn đắng chát chất vấn anh: “Anh hai, lời này của anh là có ý gì? “
“Anh là muốn em đi tìm người khác sao?
Anh hai, em sẽ không đi tìm người khác đâu! Mặc kệ anh biến thành bộ dáng gì em cũng sẽ không bao giờ đi tìm người khác!
“Anh hai, anh đừng đuổi em đi nữa, coi như em cầu xin anh đó! “
Lưu Thiên Hàn mấp máy môi, anh thực ra là muốn nói với Nhan Nha Tịnh, Nhã Tịnh, anh cắt chỉ xong liền thật sự biến thành người tàn phế rồi, anh không muốn em lãng phí thời gian ở bên anh.
Anh càng không muốn em là vì áy náy mới ở lại bên cạnh anh, đồng hành với anh, chăm sóc cho anh.
Nhưng những lời này Lưu Thiên Hàn đến cuối cùng cũng không có nói ra khỏi miệng.
Làm sao được đây, anh quá thích cô rồi, anh nghĩ cho dù là anh biến thành tàn phế rồi thì anh cũng muốn ích kỷ mà giữ cô lại bên cạnh mình.
Đợi sau khi anh cắt chỉ rồi thì có lẽ anh không thể giống như trước đây cống cô tản bộ dưới ánh chiều tà, cũng không thể cùng nhau chạy nhảy với cô nữa, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức đối xử thật tốt với cô, cho cô những thứ tốt hơn nữa.
Lưu Thiên Hàn không tiếp tục nói chuyện nữa, chỉ có tay anh dùng sức năm ngược lại bàn tay nhỏ bé của Nhan Nhã Tịnh, mười ngón đan vào nhau, vĩnh viên không bao giờ rời xa.
Chuyện Lưu Thiên Hàn phải làm phâu thuật cắt chỉ không biết làm sao mà bị truyền ra ngoài.
Buổi trưa, anh còn chưa bắt đầu làm phấu thuật cắt chỉ, vậy mà Lưu Chấn Quốc và Lưu Kiêu đã cùng nhau huênh hoang đi vào phòng bệnh.
Trên mặt Lưu Chấn Quốc mang một vẻ lo lắng rõ ràng, chỉ có điều biểu tình lo lắng này của ông ta diễn quá lố, nhìn có chút nực cười.