Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 150


Xem mắt?
Ngón tay Lưu Thiên Hàn bất giác siết chặt lại, gần như muốn bóp nát chiếc tách trong tay.

Cô gái nhỏ này, sao cô dám hả!
Lưu Thiên Hàn vừa nhận được địa chỉ xem mắt của Nhan Nhã Tịnh, Nhạc Dũng đã đẩy cửa bước vào.
“Đại ca, cô Cung nói có chuyện quan trọng muốn tìm anh.

Cô ấy đã gọi tới năm sáu cuộc rồi, anh có muốn uống trà ôn chuyện với cô ấy không?”
Lưu Thiên Hàn liếc nhìn Nhạc Dũng như nhìn tên ngốc: “Không rảnh!”
“Nhưng vừa rồi bà chủ cũng có gọi điện thoại tới, bảo anh dành nhiều thời gian hơn cho cô Cung…”
“Cậu thích thì đi đi!”
Lưu Thiên Hàn lạnh lùng đứng dậy, cầm lấy chìa khóa rồi bước nhanh đến nhà để xe, sau đó phóng xe rời đi.
Nực cười.

Vợ của anh sắp bị người ta lừa đi rồi, bây giờ anh nào còn tâm trạng để ngồi uống trà nói chuyện phiếm với những người phụ nữ khác chứ!
Trước khi Nhan Nhã Tịnh bước vào quán cà phê, cô đã nhận được tin nhắn của Kiều Phong.

Anh ta nói mình đã đến nơi, đang ngồi ở gần cửa sổ phía đông.
Nhan Nhã Tịnh nhìn thấy một anh chàng trẻ tuổi đang ngồi ở phía đông của quán cà phê, cô nhấc chân bước tới gần chiếc bàn kia.
Còn chưa ngồi xuống, người đàn ông ngồi ở cái bàn đằng sau anh chàng trẻ tuổi kia đã vẫy tay lia lịa với cô: “Cô Nhan Nhã Tịnh đúng không? Rất vinh hạnh được gặp cô, tôi là Kiều Phong.”
Kiều Phong…
Kiều Phong hào hoa phong nhã, khí phách hiên ngang…
Kiều Phong xấp xỉ ba mươi tuổi…
Sao trông lại giống hơn năm tuổi vậy? Còn gây hụt hẫng như thế!
Nhan Nhã Tịnh không dám tin nhìn người đàn ông đầu hói bụng bia, và còn đôi chân ngắn cũn cỡn của ông ta nữa.


Dáng người cao khoảng một mét bảy, một mét năm cũng coi là xấp xỉ một mét bảy hả?
Uầy, không đúng.

Không thể nói ông ta đầu hói được, trên cái đầu trụi lủi trơn bóng kia vẫn còn vài sợi tóc.
Mấy sợi tóc trên đầu ông ta hẳn là được bôi gel, từng sợi đều có trật tự rõ ràng, gió thổi cũng bất động.
Nhan Nhã Tịnh không mong đợi Kiều Phong sẽ có diện mạo cỡ đại soái ca Phan An, nhưng dáng vẻ của ông ta bây giờ thật sự vượt ngoài dự đoán của Nhan Nhã Tịnh.

Bỗng chốc, cô không thể nào chấp nhận được.
Nhưng theo phép lịch sự, Nhan Nhã Tịnh vẫn gật đầu với ông ta, sau đó ngồi xuống phía đối diện.
Trên thế giới này có rất nhiều người tuy bề ngoài xấu xí nhưng tâm hồn lại đẹp.

Cho dù dáng vẻ của Kiều Phong thật sự hơi khó tả, nhưng biết đâu tâm hồn của ông ta cũng đẹp thì sao!
Nếu như ông ta thật sự là một thanh niên tốt có một tâm hồn đẹp, à không đúng, là một ông chú có tâm hồn đẹp.

Cho dù cô không thể phát triển mối quan hệ yêu đương với ông ta, cũng sẽ không làm tổn thương tâm hồn đẹp của ông ta!
“Chú Kiều, chào chú.” Nhan Nhã Tịnh lễ phép nói với ông ta.
Kiều Phong nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh, trông dáng vẻ như muốn dán tròng mắt vào mặt cô vậy.

Đến khi Nhan Nhã Tịnh nói chuyện với ông ta, ông ta mới khôi phục lại tinh thần.

Ông ta cười híp mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh: “Cô Nhan, cô ở bên ngoài còn đẹp hơn trong ảnh nữa.”
Ánh mắt Kiều Phong nhìn mình lúc nãy khiến Nhan Nhã Tịnh thật sự rất không thoải mái.

Nhưng con người mà, không giơ tay đánh kẻ đang cười.


Kiều Phong cũng khen cô ưa nhìn, đương nhiên cô không thể không hòa nhã với ông ta.
Nhan Nhã Tịnh khẽ cười: “Cảm ơn.”
“Cười lên trông càng xinh hơn.”
Kiều Phong nhìn Nhan Nhã Tịnh bằng ánh mắt đầy say mê: “Cô Nhan, không biết cô có yêu cầu gì với tôi không? Chúng ta đều tìm đối tượng kết hôn.

Nếu cô có yêu cầu gì với tôi, tôi hy vọng cô có thể nói ra.”
Có yêu cầu gì với ông ta à?
Trước khi Nhan Nhã Tịnh đến buổi xem mắt, quả thật cô có nghĩ tới những yêu cầu về đối tượng xem mắt của mình.

Cô hy vọng người đó có thể đối xử tốt với An Bảo và An Mỹ.

Cô cũng hy vọng người đó có thể chân thành với mình.
Nhưng bây giờ…
Nhìn đôi môi dày khẽ run lên vì cười của Kiều Phong, cô thật sự không thể đưa ra yêu cầu gì đối với ông ta cả.

Nhan Nhã Tịnh yên lặng nhấp một ngụm cà phê trước mặt: “Không có.”
“Không có?” Kiều Phong lộ vẻ kinh ngạc vui mừng: “Cô Nhan, không ngờ cô lại hài lòng về tôi như vậy!”
“Khu khụ…” Nhan Nhã Tịnh đặt tách xuống, cô suýt chút nữa đã bị sặc chết vì ngụm cà phê vừa rồi.
Nhan Nhã Tịnh vẫn chưa hồi phục tinh thần sau mớ hỗn độn thì lại nghe thấy giọng nói của Kiều Phong: “Cô Nhan, tôi tin rằng trang web mai mối cũng đã nói với cô rồi, điều kiện của tôi thật sự rất tốt.

Thật ra, rất nhiều cô gái muốn hẹn hò với tôi, nhưng ánh mắt của tôi rất cao nên đã từ chối hết các cô ấy.”
Rất nhiều cô gái muốn hẹn hò với ông ta, ông ta từ chối…
Nhan Nhã Tịnh tiếp tục ho khan.


Cô đánh mắt nhìn hàm răng vàng khè và nước bọt không ngừng phun ra từ miệng Kiều Phong, cô ho đến mức không thở nổi.

Cô gái nào mà có gu mặn như vậy, lại còn muốn hẹn hò với ông ta!
Nhan Nhã Tịnh không thích trông mặt mà bắt hình dong, nhưng Kiều Phong vừa tự cao lại còn tự luyến như thế, cô có chút không nhịn được.
Kiều Phong vẫn tiếp tục nói: “Nhưng cô Nhan à, tôi sẽ không từ chối cô đâu.

Thật ra, cô là mẫu người tôi thích, tôi vừa gặp một lần đã yêu cô, gặp hai lần đã thần hồn điên đảo.

Tôi sẽ cho cô cơ hội theo đuổi tôi.”
Nhan Nhã Tịnh vất vả lắm mới ngừng ho được.

Lần này cô lại suýt chút nữa sặc chết vì nước bọt của mình.
Trước kia cô từng thấy một bạn nữ đăng lên trang cá nhân, nói rằng đi xem mắt sẽ gặp đủ loại người kỳ lạ, lúc đó cô còn mang thái độ hoài nghi.

Nhưng qua buổi xem mắt hôm nay, cô đã hoàn toàn tin rồi.

Hóa ra, đi xem mắt quả thật có thể gặp được những người kỳ lạ.
Nhan Nhã Tịnh muốn nói cho Kiều Phong biết ông ta suy nghĩ nhiều rồi.

Cô thật sự không cần Kiều Phong cho mình cơ hội theo đuổi ông ta.

Nhưng cô bị sặc quá khó chịu, nhất thời không nói nên lời.
Kiều Phong thấy Nhan Nhã Tịnh không nói gì, ông ta còn tưởng là cô rất đồng ý với quan điểm của mình.

Ông ta nhấp một ngụm cà phê trước mặt, trên đôi môi dày lẫn lộn nước bọt lại dính đầy vệt cà phê.
“Cô Nhan, lúc nãy cô nói cô không có yêu cầu gì khác đối với tôi.

Tôi rất vui.

Nhưng tôi lại có một vài yêu cầu dành cho cô.”

Giống như sợ Nhan Nhã Tịnh sẽ không vui, Kiều Phong vội nói: “Cô Nhan, cô đừng hiểu lầm.

Tôi đưa ra vài yêu cầu đối với cô, không phải vì tôi không hài lòng về cô.

Tôi chỉ mong cô có thể cải thiện một chút, để chúng ta chung sống hòa hợp hơn.”
Nhan Nhã Tịnh không biết mình đã tốn bao nhiêu sức lực mới có thể kìm nén được ý muốn đập chết Kiều Phong.

Cô mấp máy đôi môi cứng đờ nói với ông ta: “Mời nói.”
“Ừm.” Ánh mắt Kiều Phong chậm rãi di chuyển từ khuôn mặt Nhan Nhã Tịnh đến trước ngực cô: “Điểm thứ nhất, tôi hy vọng cô có thể đi làm phẫu thuật nâng ngực.”
Khóe môi Nhan Nhã Tịnh giật giật, đầu óc của người này có vấn đề đấy à?
“À, cô Nhan, tôi tuyệt đối không ghét bỏ cô đâu.

Nhưng mà tôi cảm thấy, nếu ngực cô lớn hơn chút nữa, chúng ta sẽ càng yêu nhau hơn.

Cô Nhan, cô cũng hy vọng chúng ta sẽ yêu nhau thắm thiết hơn đúng không? Cô Nhan, cô yên tâm, tôi sẽ thanh toán một nửa chi phí phẫu thuật.

Dù sao, sau này chúng ta ở bên nhau, tôi cũng sẽ hưởng dụng một nửa thành quả phẫu thuật của cô.”
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy trong miệng mình đang phun máu, phun đến mức cô không nói nên lời được nữa.
Thấy Nhan Nhã Tịnh không nói gì, Kiều Phong nói tiếp: “Nếu cô không phản đối, tôi sẽ nói tiếp điểm thứ hai.”
“Điểm thứ hai, tôi hy vọng cô có thể đi làm phẫu thuật tu sửa.

Tôi thừa nhận, tôi có chút chấp niệm với vấn đề trinh tiết.

Mặc dù cô đã không còn là xử nữ, nhưng có thể thông qua cách khác để tu sửa lại, cũng coi như bù đắp tiếc nuối trong lòng tôi.”
Nhan Nhã Tịnh siết chặt tách cà phê trong tay.

Cô vừa định tạt hết cà phê trong tay lên mặt người đàn ông đẹp trai đến trời long đất lở này thì một giọng nói lạnh lùng đã vang lên sau lưng cô.
“Sao nào? Em muốn đi làm phẫu thuật vì người đàn ông này à? Nhan Nhã Tịnh, em đúng là có bản lĩnh!”.

Bình Luận (0)
Comment