Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1529

Chương 1529

Ban đầu, bằng cách suy luận của Lưu Kiêu, Lưu Chấn Trung cũng đang hoài nghi về việc liệu Lưu Gia Thành có lên kế hoạch cho vụ tai nạn xe hơi của Lưu Thiên Hàn hay không, Sau khi nghe lời này của anh, Lưu Chấn Trung ngay lập tức lấy lại sự sáng suốt.

Gia Thành biến thành trạng thái thực vật vì anh bất chấp mạng sống đỡ một viên đạn cho Thiên Hàn.

Anh có thể chết vì Thiên Hàn, sao có thể tính kế giết Thiên Hàn chứ!

Bị Lưu Thiên Hàn chặn họng, Lưu Kiêu nhất thời không nói nên lời, nhưng tốc độ phản ứng của anh ta rất nhanh, lập tức lấy lại được bình tĩnh.

Lưu Kiêu cười ngặt ngẽo, “Đúng vậy, cậu đã từng bất chấp sống chết vì Thiên Hàn, nhưng lòng người sẽ thay đổi. Ai biết liệu cậu có cảm thấy đố ky khi Thiên Hàn thay mình tiếp quản Lưu Thị hay không, hợp lực cùng người phụ nữ của cậu ta, giết cậu tai”

“Lưu Kiêu, anh đúng là chưa thấy quan tài không đổ lệ!”

Lưu Thiên Hàn xoa nhẹ đầu ngón tay, động tác có vẻ thờ ơ đó lại bao trùm toàn thân anh băng một luồng sát khí không dám lại gần.

“Lưu Kiêu, tôi trở thành người thực vật, tôi và Thiên Hàn đã thoát chết trong gang tấc trong trận đấu súng đó, anh hình như đã quên đó đều là do anh ban cho!”

Nói xong, Lưu Thiên Hàn lấy một xấp bằng chứng từ tay Nhạc Dũng và ném xuống chiếc bàn trước mặt.

“Lưu Kiêu, tôi đã cho anh một cơ hội.”

Nói xong lời này, Lưu Thiên Hàn lại quay mặt đi, ánh mắt như sắc như dao liếc qua mặt Lưu Chấn Quốc, “Bác ba, cháu vấn luôn kính trọng người lớn như bác. Đáng tiếc, bác không tôn trọng chính mình!”

“Bác và Lưu Kiêu muốn thâu tóm Lưu Thị, được thôi, hai người đi lên bằng năng lực đi! Hết lần này đến lần khác đâm sau lưng người khác, các người thật sự là không biết xấu hổi”

Nhìn đống văn kiện Lưu Thiên Hàn quăng lên bàn, sắc mặt của Lưu Chấn Quốc và Lưu Kiêu trắng như tờ giấy.

Họ không bao giờ nghĩ tới, bằng chứng về những điều mờ ám mà họ đã làm nhiều năm như vậy vẫn thu thập được.

Cố nén run rẩy, Lưu Kiêu lạnh giọng quát: “Lưu Gia Thành, bằng chứng đều có thể làm giả, đừng hòng hãm hại tôi và ba!”

Lưu Thiên Hàn phớt lờ lời nói của Lưu Kiêu, anh nói không chút do dự: “Anh ta hết lần này đến lần khác muốn dồn cháu và Thiên Hàn vào chỗ chết, lập tài khoản giả, bí mật chuyển tài sản của Lưu Thị,..để buộc cháu nhường vị trí, anh ta không chút do dự cho người cho nổ cầu Bích Thủy…”

“Lưu Kiêu, tôi cũng hy vọng răng tôi đang hãm hại anh, nhưng đáng tiếc, anh nghiện tìm đường chết, đến chết không hối cải!”

“Gia Thành, cháu nói cái gì? ! Cháu nói cầu Bích Thủy ..„ Không đợi Lưu Chấn Trung có thể nói xong, Lưu Thiên Hàn đã kiên quyết nói: “Bác, cầu Bích Thủy là do Lưu Kiêu cho người làm nổi”

“Mấy ngày trước, anh ta cho rằng Lưu Thị đã năm gọn trong tay, cho nên mới đắc ý quá đà, trời xui đất khiến cháu tra ra được chủ mưu phía sau vụ cầu Bích Thủy!”

“Nghiệp chướng!” Lưu Chấn Trung căm phấn nhìn chăm chăm Lưu Kiêu và Lưu Chính Quốc, “Sáu mạng người! Sáu người sống sờ sờ đấy! Nhà họ Lưu chúng ta sao có thể có thứ con cháu bẩn thỉu như các ngươi!”

“Bác, cháu không có. Là Lưu Gia Thành gài bẫy cháu và ba!”

“Bác cả, bác phải tin tưởng em, em và Lưu Kiêu thật sự là bị hãm hại!”

“Ù, tôi đang cố gài bẫy anh sao? Các người đừng nói nhảm ở đây nữa, có gì hãy giải thích với cảnh sát!” Ngay khi Lưu Thiên Hàn nói xong, một số cảnh sát đã ập vào không nói không rằng còng tay Lưu Kiêu và Lưu Chấn Quốc dấn đi.

Bình Luận (0)
Comment