Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1587

Chương 1587

Anh một mực không nhớ ra cô thì cũng thôi đi, còn hết lần này đến lần khác hoài nghi tình cảm của cô dành cho anh, sao dưới gầm trời này lại có người đàn ông không nói lý đến như vậy cơ chứ!

Nhưng cô lại cứ giống như bị ma ám, thích cái người đàn ông không nói lý này.

Nhan Nhã Tịnh hít hít mũi, cố gắng bày ra dáng vẻ như không có chuyện gì, “Cậu Cung, tôi không sao, cảm ơn anh che ô giúp tôi, nhưng mà thời gian đã không còn sớm rồi, anh về trước đi, tôi ở bên này còn có việc.”

Cô đã nói nếu không đợi được anh, cô sẽ một mực đợi ở nơi này, cô nói lời giữ lời.

“Nhan Nhã Tịnh, cô ở, tôi liền ở.”

Cung Trí Cương giống như một cây đại thụ, chiếc ô trong tay anh ta che chắn mảng lớn hạt mưa cho Nhan Nhã Tịnh, mà quá nửa người của anh ta lại lộ ra bên ngoài ô, nước mưa, từ trên người anh ta chảy xuống, tuỳ ý xối xả, đối với hết thảy chuyện này, anh ta hoàn toàn không có cảm giác, anh ta chỉ nhìn vào người con gái đang ngồi xổm dưới đất, chỉ muốn, để cô bớt chịu chút gió táp mưa sa. Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nhan Nhã Tịnh không muốn phải nợ ân tình của Cung Trí Cương lần nữa, nhưng cô biết anh ta có bao nhiêu cố chấp, anh ta không đi, cô cũng không muốn phí miệng lưỡi với anh ta thêm nữa, chỉ rũ mắt yên tĩnh nhìn vào vũng nước càng lúc càng sâu trên mặt đất.

Tối nay, cô thật sự đã quá mệt mỏi rồi, mệt đến mức, đều không muốn nói nhiều thêm một câu, có thể ngậm miệng, cô liền không muốn lãng phí thêm một chút xíu nước miếng nào.

Khu vực chỗ này vốn dĩ đã có chút hẻo lánh, sau khi mưa to, trên đường càng thêm đặc biệt vắng lặng.

Cho dù có đèn đường, trong đêm mưa như thế này, một người ngồi xổm trên đất dầm mưa cũng thật quá đáng sợ.

Cũng may, có người che ô cho ô, trong lòng Nhan Nhã Tịnh mới không đến mức hoảng sợ bất an đến như vậy.

Từng đợt từng đợt gảy nước đọng trên mặt đất, Nhan Nhã Tịnh đột nhiên nhớ lại, lúc nhỏ có một lần, cô giận dõi với Diệp Thành Lâm, ngày trời mưa to bỏ nhà ra đi, ngồi trong sân viện hẻo lánh khóc tối tăm trời đất.

Khi đó, nước mưa xối đi nước mắt của cô, cũng có một chiếc ô che chắn trên đỉnh đầu cô.

Mà gương mặt của người thiếu niền che ô giúp cô, dần dần trùng khớp với gương mặt của Cung Trí Cương.

Mắt cá chân của Nhan Nhã Tịnh vô cùng đau nhức, vừa rồi dầm mưa hơn nửa tiếng đồng hồ, đầu óc của cô cũng có chút xoay mòng mòng, mãi không đợi được người mà cô muốn đợi, cô ức đến muốn khóc.

Cô ngẩng mặt, trên mặt thấm ướt một mảnh, không phân biệt được là mưa hay là nước mắt.

Cô nói, “Minh Tự, trong lòng chị rất khó chịu.”

Một giây sau, thân thể cô liền được một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy.

Giọng nói của Cung Trí Cương trầm thấp khàn khàn, lại hết sức trịnh trọng, “Nhan Nhã Tịnh, tôi từng nói qua, tôi sẽ không để người khác bắt nạt cô nữa.”

Mưa như trút nước, một chiếc Koenigsegg màu đen chầm chậm lái qua trước cổng uỷ ban, cửa sổ xe kéo xuống, Lưu Thiên Hàn vừa quay mặt qua, liên nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh và Cung Trí Cương đang ôm chặt lấy nhau.

Từ khóe môi lộ ra một tia cười lạnh, trên đôi môi mỏng, dường như được phủ lên một tầng băng lạnh. Cửa kính xe từ từ kéo lên, rõ ràng là, chỉ là cách nhau qua một lớp kính như vậy thôi, mà thế giới của hai người, cứ như đã bị ngăn cách hoàn toàn.Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.

Trái tim mềm yếu khó mà kiềm chế được cảm xúc, nhưng chẳng suy cho cùng lại chỉ tự mình chuốc lấy nhục nhã, mà anh, sẽ không bao giờ tự chà đạp lên trái tim mình lần nào nữa!

Bình Luận (0)
Comment