Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1589

Chương 1589

“Nhan Nhã Tịnh, cô đứng lại đó!”

Nghe thấy giọng nói của Cung Trí Cương, Nhan Nhã Tịnh dừng lại, nhưng cô lại không quay đầu lại, ‘Anh Cung, tôi đã đánh mất đi người tôi yêu, dù khó khăn đến đâu, tôi cũng sẽ tìm lại được người ấy!”

“Nhan Nhã Tịnh, anh ta sẽ không trở lại đâu! Một người đàn ông đã vứt bỏ cô như Vậy, cứ cho tìm lại được, thì có ích gì chứ!”

Cung Trí Cương chưa bao giờ là một anh chàng thư sinh hiền lành, ẩn trong con người anh ta, chính là bản chất soi hung dữ, chỉ vì sợ làm Nhan Nhã Tịnh sợ hãi, mà anh ta đã kìm nén bản tính của mình.

Bây giờ, Nhan Nhã Tịnh hết lần này đến lần khác phản nghịch lại anh ta, anh ta khó mà có thể trưng ra được cái bộ dạng hiền lành ôn khiết kia.

Anh ta cố chấp nắm lấy tay cô, “Nhan Nhã Tịnh, anh đã từng hôn em, anh cũng từng nói, anh sẽ chịu trách nhiệm với em! Anh ấy không cần em, còn anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em!”

Có những lời, Cung Trí Cương không nói, Nhan Nhã Tịnh còn muốn giả bộ như không biết, nhưng giờ anh ta đã nói ra hết những lười đó, có một số thứ đang âm thầm nhú mầm trong không gian này, hiện đã không còn cách nào có thể che giấu được nữa.

Nhan Nhã Tịnh dùng sức rút tay của mình lại: “Xin hãy buông ra! Anh Cung, tôi không cần anh chịu trách nhiệm! Giữa tôi và anh, chuyện đó là không thể! Anh Cung, tôi phải đi tìm chồng của mình, xin anh đừng cản đường tôi!”

Một đôi môi lạnh lẽo, dán chặt lấy môi cô, trong khoảnh khắc môi và lưỡi quấn lấy nhau, nhiệt độ trên môi anh ta, cũng như dần trở nên nóng như thiêu như đốt.

Anh ta đã muốn làm điều này từ lâu rồi, nhưng vì sợ làm cô sợ, nên anh ta chưa bao giờ dám tháo chiếc mặt nạ giả tạo của mình xuống.

Nhưng bây giờ, cái con người không biết trân trọng cô ấy, đã không chút do dự vứt bỏ cô, anh ta không muốn tiếp tục giả vờ nữa!

Những gì Cung Trí Cương muốn, từ trước đến nay anh ta đều có được! Cả quyền thế này, cả sự giàu có này, cả đàn bà, cũng thết Trải qua biết bao trăn trở, Cung Trí Cương hiện giờ càng phải đứng ở vị thế nên ở của anh ta, anh ta thích hương vị của cô, từ tận đáy lòng khao khát cô, anh ta không muốn buông tay, và cũng không thể nào buông tay cô!

“Bốp!”

Một cái tát giáng mạnh xuống mặt của Cung Trí Cương, nơi đôi mắt của Nhan Nhã Tịnh, vấn còn ngân ngấn lệ, nhưng chiếc cằm của oô lại hơi hếch lên, mang một dáng vẻ quật cường phi thường, mang theo một loại, kiêu ngạo bá đạo không thể xâm phạm.

Cung Trí Cương không ngờ rằng sẽ có người dám đánh mình, cái đánh khiến anh ta sững người lại.

Thừa dịp anh ta đang còn đang ngây người, Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng thoát khỏi sự kìm kẹp của anh ta, giữ một khoảng cách tương đối an toàn với anh ta.

Đôi mắt cô đỏ hoe, cô cảnh giác nhìn anh, với đầy sự tự chế giễu cùng ghét bỏ, ‘Anh Cung, xin anh hãy tự trọng!”

“Đúng vậy, anh ấy không cần tôi nữa, anh ấy bỏ rơi tôi, nhưng cho dù như vậy, thi anh cũng không có tư cách, tùy tiện khinh thường tôi như vậy!”

“Anh Cung, vừa rồi chuyện anh làm với tôi, có nghĩa lý gì chứ? Không coi trọng ý muốn của một cô gái, mà dùng vũ lực với cô ấy, anh có quyền thế thì đã sao! Trong mắt tôi, một người đàn ông không biết tôn trọng một người phụ nữ, đều là rác rưởi!”

Nhan Nhã Tịnh không muốn nói quá nặng lời, nhưng tối nay cô cảm thấy quá khó chịu, cô vốn tưởng rằng, người đàn ông giống với Nhan Minh Tự này, sẽ mang đến cho cô sự ấm áp, nhưng cô không ngờ răng, cuối cùng thứ mà cô nhận được, chỉ là sự sỉ nhục.

 

Bình Luận (0)
Comment