Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1685

CHƯƠNG 1685

Cung Tư Mỹ vẫn đang kêu gào đến lạc cả giọng, tầng mà cô ta đang ở, không có bệnh nhân nào khác, bác sĩ đều là người mà Nhạc Dũng tìm, bất kể cô ta kêu la thê thảm đến đâu, cũng không có người để ý đến.

Cung Tư Mỹ vừa la lớn, vừa âm thầm nhìn thời gian trên điện thoại của mình, nhanh thôi, chỉ cần người đó đến, ai cũng đừng hòng hại đến đứa bé trong bụng cô tal Nhưng trong lòng cô ta, vẫn bất an đến khó tả, lỡ như, người đó không tới, nếu chậm hơn một chút so với dự tính của cô †a thì sao?

Đợi sau khi cô ta bị đẩy vào phòng phẫu thuật, kiềm sắt lạnh lếo chọc vào, hết thảy, đều không thể cứu vấn được nữa!

Trước khi người đó tới, cô ta phải nghĩ cách kéo dài thời gianI ‘Anh Gia Thành, anh trước đừng cho người đưa em vào phòng phấu thuật! Để em nói thêm vài lời với anh có được không?

Anh Gia Thành, em biết em đáng ghét, em không để ý đến ý nguyện của anh, hoài thai con của anh, nhưng nó đã đến rồi, nó là một sinh mạng sống sờ sờ, cầu xin anh cho nó một cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời của thế giới này có được không?”

“Anh Gia Thành, anh nhìn An Bảo và An Mỹ, đáng yêu biết bao! Anh nghĩ coi, con của chúng ta, nhất định sẽ rất giống anh, nó sẽ đáng yêu như An Bảo vậy, chẳng lẽ, anh nhãn tâm gi ết chết một đứa bé đáng yêu như vậy sao?!”

An Bảo, An Mỹ…

Biểu cảm của Lưu Thiên Hàn, hoảng hốt trong thoáng chốc, nhưng chỉ trong một khoảnh khăc, lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng cứng ngắc như thép.

Anh và Cung Tư Mỹ, sinh không được hai đứa nhóc đáng yêu như vậy.

Một đôi con trẻ đáng yêu như vậy, là kết tỉnh tình yêu của em trai Thiên Hàn của anh với Nhan Nhã Tịnh.

Có tình yêu, con cái được sinh ra là thiên sứ, không có tình yêu, con cái sinh ra chỉ có thể là một hồi bi kịch.

“Cung Tư Mỹ, cô tự lo liệu cho tốt!”

Nói xong lời này, Lưu Thiên Hàn nhìn cũng không nhìn cô ta một cái, Nhạc Dũng đưa mắt ra hiệu cho bác sĩ, bọn họ vội vàng đẩy cô ta về phía phòng phẫu thuật.

Chết sống của Cung Tư Mỹ, Lưu Thiên Hàn không quan tâm, cho nên, anh không thể nào nhìn chăm chú canh chừng bên ngoài phòng phầu thuật, đợi cô ta từ trong phòng phẫu thuật đi ra.

Anh vừa định quay người rời đi, một cái bạt †ai mạnh mẽ giáng lên mặt anh.

Lưu lão phu nhân thở gấp, tức khí hừng hực trừng anh, “Gia Thành, ai bảo cháu phá bỏ đứa bé của Tư Mỹ?! Đó chính là cốt nhục thân sinh của cháu đó! Đó là giống nòi của nhà họ Lưu chúng ta! Ta thấy cháu vấn thực là bị Nhan Nhã Tịnh mê tâm mất rồi!”

“Đẩy cháu dâu tôi ra đây! Ai dám hại chắt tôi, bà già tôi liều mạng với hắn!”

Nhạc Dũng trực tiếp ngốc sững người, anh ta làm thế nào cũng không ngờ tới người luôn ru rú trong nhà không ra ngoài là Lưu lão phu nhân lại đến đây.

Bác sĩ cũng nghe được giọng nói của bà, bọn họ hoang mang đẩy Cung Tư Mỹ từ trong phòng phẫu thuật ra.

Nhìn thấy Lưu lão phu nhân, nước mắt của Cung Tư Mỹ liền loạch xoạch loạch xoạch rơi xuống, cô ta nghẹn ngào nhào vào lòng bà, uất ức không nói nên lời, “Bà nội…”

“Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan, cháu phải chịu uất ức rồi! Bà nội sẽ làm chủ cho cháu!” Lưu lão phu nhân hiền từ võ võ lưng của Cung Tư Mỹ, “Bà nội dù có liều cái mạng già này của bà, cũng không để cho bất kỳ người nào hại đến cháu và chắt của bà!”

Lúc Lưu lão phu nhân nói chuyện với Cung Tư Mỹ, ôn hoà lại kiên nhẫn, lúc nhìn về phía Lưu Thiên Hàn, trên mặt chỉ còn lại nghiêm khắc lạnh lùng, “Gia Thành, chuyện đã làm thì phải chịu trách nhiệm! Đàn ông nhà họ Lưu chúng ta, không có cái loại hèn nhát ngay cả con của mình cũng không nhận! Cháu nhất định phải chịu trách nhiệm với Tư Mỹ và đứa bé trong bụng con bét”

Lưu lão phu nhân mặc dù tuổi đã gần chín mươi, nhưng tỉnh thần vấn quặc thước như cũ, lời nói nói ra khí thế mười phần.

Bình Luận (0)
Comment