Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 216


Đôi môi Nhan Nhã Tịnh thật sự rất mềm mại, cô chủ động hôn anh một cái, Lưu Thiên Hàn chỉ cảm thấy môi mình như bị một sợ lông vũ phất qua, ngứa ngáy, mới nếm được bấy nhiêu làm anh vẫn chưa thỏa mãn lắm.
Anh muốn đảo khách thành chủ, còn muốn nhiều hơn.
Nhưng nghĩ đến bên cạnh còn có nhiều bóng đèn như vậy, Lưu Thiên Hàn cố gắng đè xuống loại xúc động đó.
Liếc nhìn Nhan Nhã Tịnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia mang theo sức hút khiến người ta tim đập nhanh, dáng vẻ kia của cô rõ ràng đang nói rằng, anh Lưu à, nếu anh dám nói anh không phải bạn trai tôi, tôi sẽ liều mạng với anh.
Bật cười trong lòng, lồng ngực rung động lại mềm mại, thật ra anh càng muốn công khai quan hệ của bọn họ với mọi người hơn cả cô.
Cô vẫn luôn che giấu quan hệ của hai người, điều ấy làm cho trong lòng anh còn có chút khó chịu, hiện tại cô chủ động thừa nhận thân phận bạn trai của anh trước mặt nhiều người như thế, sao anh có thể không thừa nhận chứ!
Lưu Thiên Hàn cảm thấy mình thật sự ấm đầu rồi, nghe Nhan Nhã Tịnh nói một câu bạn trai tôi, vậy mà anh lại có một loại cảm giác hạnh phúc khi được nâng đỡ.
“Đương nhiên là bạn trai của em rồi!”
Lưu Thiên Hàn mỉm cười, trong đôi mắt sâu thẳm là sự yêu chiều rõ ràng, nghe thấy thế, lồng ngực Nhan Nhã Tịnh nhất thời rung động.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh đỏ lên, cô vội vàng cúi đầu, xoa dịu nhịp tim bất thường của mình.
Nhan Nhã Tịnh còn chưa tỉnh táo sau cơn ngại ngừng, thoáng cái cô nghe thấy giọng nói của Nhan An Mỹ: “Không ngờ mẹ lại cưỡng hôn ông cậu...”
Nhan An Mỹ nghĩ đến vừa rồi bọn họ lừa Tôn Dương nói Lưu Thiên Hàn là ba bọn họ, cô bé vội vàng đổi giọng: “Mẹ còn cưỡng hôn cả ba! Mẹ ơi, mẹ đúng là dũng mãnh!”
Nhan An Mỹ gọi Lưu Thiên Hàn là gì, thì Nhan Nhã Tịnh không nghe rõ lắm, bên tai cô lặp đi lặp lại, quanh đi quẩn lại chỉ có hai từ này.

Cưỡng hôn.
Dũng mãnh.
Cô bị nhóc con Nhan An Mỹ chê cười đúng không?
Sao lại có cảm giác tuổi đã lớn nhưng lại không biết kiềm chế thế này?
Nhan Nhã Tịnh yếu ớt nuốt nước bọt, sau này ở trước mặt Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, nhất định phải có lí trí, tuyệt đối không thể bị sắc đẹp của anh Lưu mê hoặc, để rồi làm ra một số chuyện không lý trí.
Nghe Nhan An Mỹ nói vậy, tâm trạng Lưu Thiên Hàn lại thoải mái hơn một chút, ánh mắt anh nhìn Nhan Nhã Tịnh thật sâu, ý vị thâm trường nói: “Ừm, mẹ các con quả thật rất dũng mãnh!”
Thật ra lời nói vừa rồi của Nhan An Mỹ là lời khen thuần khiết.

Nhan Nhã Tịnh nghe xong chỉ là có chút không biết xấu hổ, nhưng không biết có phải đầu óc cô quá không thuần khiết hay không, từ trong một tiếng “dũng mãnh” này của Lưu Thiên Hàn, bất ngờ là cô lại nghe ra ý nghĩ không thuần khiết.
Loại cảm giác này tựa như anh đang nói, cô sẽ dũng mãnh làm gì đó với anh vậy.
Nhan Nhã Tịnh dùng sức lắc đầu, ép buộc mình không suy nghĩ lung tung nữa, cô sợ Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ sẽ bị Lưu Thiên Hàn dạy hư, vội vàng trừng mắt nhìn Lưu Thiên Hàn một cái.
Ừm, mèo hoang lại nổi nóng rồi.
Ý cười trong mắt Lưu Thiên Hàn càng sâu hơn.
Tôn Dương và mấy tên anh em của Lưu Thiên Hàn trừng mắt sững sờ tại chỗ, anh Lưu đang cười đó hả?
Người đàn ông như anh Lưu lại biết cười?
Bọn họ cảm thấy ngày hôm nay mọi việc đều có chút kì diệu.
Dương Mai nghe Lưu Thiên Hàn nói vậy liền lập tức trực tiếp trợn tròn mắt.

Cô ta không thể tin được, Lưu Thiên Hàn lại thừa nhận anh là bạn trai của Nhan Nhã Tịnh.
Dương Mai oán hận trừng mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh, đúng, nhất định là Nhan Nhã Tịnh mê hoặc anh Lưu, người mà anh Lưu thật sự yêu chính là chị Vũ Trúc! Chỉ cần cô ta có thể liên lạc với chị Vũ Trúc, thì cô ta sẽ được cứu!
Trong đầu Dương Mai vừa mới nảy lên suy nghĩ này, thì điện thoại của cô ta đã vang lên.
Người gọi tới hiển nhiên là Nhan Vũ Trúc.
Chỉ là đáng tiếc, thân thể cô ta bị trói chặt, vậy nên cô ta không thể nghe điện thoại của Nhan Vũ Trúc.
“Để cô ta nghe điện thoại!” Lưu Thiên Hàn thản nhiên ra lệnh cho thủ hạ.

Được anh phân phó, một vệ sĩ áo đen vội vàng cầm điện thoại của Dương Mai, đặt vào bên tai cô, thuận tiện mở loa ngoài của máy.
Điện thoại vừa bắt máy, giọng nói Nhan Vũ Trúc mang theo hưng phấn và gấp gáp vang lên trong không gian rất rõ ràng: “Mai, Nhan Nhã Tịnh có qua không? Đừng chờ đợi, giết chết Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ trước, lát nữa chờ Nhan Nhã Tịnh qua đó thì cứ trực tiếp giết chết cô ta là được!”
“Chị Vũ Trúc, em bị người ta trói rồi! Chị đến cứu em đi!” Dương Mai gấp đến độ sắp khóc lên: “Chị Vũ Trúc, anh Lưu tới đây, anh ta còn nói anh ta là bạn trai của Nhan Nhã Tịnh! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải chị cãi nhau với anh Lưu không?”
“Chị Vũ Trúc, chị nhanh nói cho anh Lưu biết đi, tất cả những chuyện này đều là ý của chị, chị bảo anh Lưu thả em ra!”
Sau khi Dương Mai nói xong lời này, đầu dây bên kia rơi vào sự im lặng.
Hồi lâu sau, Dương Mai mới nghe được giọng nói của Nhan Vũ Trúc: “Dương Mai, bây giờ Thiên Hàn ở chỗ em à?”
Dương Mai vốn định nói, Lưu Thiên Hàn đang ở ngay trước mặt cô ta, nhưng một vệ sĩ đã lập tức kề một con dao Thụy Sĩ lấp lánh ngay cổ họng cô ta, cô ta chỉ có thể đổi cách nói.
“Anh Lưu sao… em cũng không biết hiện tại anh Lưu đang ở đâu, nhưng em biết là anh Lưu sai người bắt em lại.”
“Chị Vũ Trúc, chị mau đến cứu em! Thủ đoạn của anh Lưu đâu phải chị không biết, em bị anh ta bắt được thì chắc chắn sẽ không tha cho em! Chị Vũ Trúc, em không muốn chết, cầu xin chị, cầu xin chị cứu em đi!” Cô ta không chỉ không muốn chết, còn muốn đóng vai nữ chính của bộ phim của Lâm Tiêu.
“Chị Vũ Trúc, anh Lưu vì chị mà làm nhiều chuyện như vậy, anh ta chắc chắn đồng ý giúp chị, chị giúp em cầu xin anh ta, nể mặt chị, bảo anh ta sẽ bỏ qua cho em đi!”
Dương Mai ngây thơ cho rằng, cô ta và Nhan Vũ Trúc là châu chấu trên một sợi dây thừng.

Cô ta lần lượt gây khó dễ cho Nhan Nhã Tịnh, thậm chí lần bắt cóc này đều là Nhan Vũ Trúc bày mưu tính kế, hiện tại cô gặp nạn thì Nhan Vũ Trúc sẽ dốc sức cứu cô.
Ngoài dự đoán, cô ta đợi hồi lâu, nhưng chỉ đợi Nhan Vũ Trúc nói một câu: “Dương Mai, chị không cứu được em!”
“Chị Vũ Trúc, chị có ý gì? Chị không quan tâm đến em nữa đúng không?”
Nghe Nhan Vũ Trúc nói xong, Dương Mai trực tiếp sợ hãi: “Chị Vũ Trúc, chị không thể qua cầu rút ván! Chị Vũ Trúc ơi, chị phải cứu em!”
“Dương Mai, đừng trách tôi, có trách thì trách cô quá ngu dốt!” Nói xong câu đó, Nhan Vũ Trúc trực tiếp cúp điện thoại.
“Chị Vũ Trúc! Chị Vũ Trúc…!”

Không còn nhận được phản ứng của Nhan Vũ Trúc, Dương Mai giống như mất hồn.

Cô ta cho rằng Nhan Vũ Trúc thật lòng coi cô là chị em tốt, hiện tại xem ra Nhan Vũ Trúc chỉ lợi dụng cô.
Cô ta tự cho mình rất khôn khéo, không ngờ rằng cô ta lại bị Nhan Vũ Trúc coi như công cụ!
Dương Mai hận đến run rẩy cả người, cô ta biết rõ lần này Lưu Thiên Hàn sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Nhưng nếu cô ta còn có thể toàn thây trở ra, cô ta nhất định phải đi tìm Nhan Vũ Trúc tính sổ.
Cô ta vẫn cho rằng tất cả bi kịch của cô đều do Nhan Nhã Tịnh ban tặng, hiện tại cô mới hiểu được, mọi thứ là do Nhan Vũ Trúc từng bước đẩy cô ta vào đường cùng.
Sau khi xử lý xong chuyện của Dương Mai, Lưu Thiên Hàn vừa định dẫn Nhan Nhã Tịnh và hai đứa nhỏ đến biệt thự ở Tầm Viên của anh, thì Hách Trung Văn ầm ầm xông vào.
Anh dùng sức ôm lấy Nhan Nhã Tịnh, ôm đến mức gần như muốn hòa tan cơ thể mình vào trong cơ thể Nhan Nhã Tịnh.
“Chị đại à, em không sao chứ! Em không sao là may rồi! Chị đại, tôi rất rất sợ em và cục cưng sẽ có chuyện gì.

Hay là em chuyển đến chỗ tôi ở được không? Tôi sẽ chăm sóc tốt cho em và các bé con, kể từ bây giờ, gia đình chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa!”.

Bình Luận (0)
Comment