Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 221


Vốn dĩ có rất nhiều người trong đoàn làm phim đều cho rằng Nhan Vũ Trúc làm thế hơi quá đáng, nghe Liễu Đào nói vậy, mọi người lập tức nháo nhác thảo luận.
“Đúng thế, hình như Rose hơi đáng thương thật, không ngờ cô ta lại bị đẩy ra làm bia đỡ đạn!”
“Hôm nay Nhan Vũ Trúc làm vậy thật khiến người khác ngạc nhiên.”
“Ôi đáng thương quá, một cô gái mà bị hỏng mặt thì cả đời cũng bị huỷ rồi.”

Nghe thấy tiếng thảo luận xung quanh, trên mặt Nhan Vũ Trúc chợt hoảng hốt, nhưng chỉ trong nháy mắt, cô ta đã bình tĩnh lại.
Khoảnh khắc cô ta đẩy Rose ra thì cô ta đã biết hành động này của mình sẽ bị người khác lên án, nhưng cô ta không hối hận.
So với việc bị hỏng mặt thì chuyện bị người ta nói vài câu, Nhan Vũ Trúc cũng không thèm để ý.

Lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, Nhan Vũ Trúc đã không còn trái tim mong manh dễ vỡ gì đó từ lâu rồi!
Hơn nữa, cô ta tin rằng bản thân có thể xử lý tốt chuyện này.
Nhan Vũ Trúc hơi cụp mi, nắm chặt lấy tay Rose: “Rose, tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi cô, vừa rồi tôi thật sự không cố ý đâu.

Tôi thật sự bị dọa sợ, tôi tiện tay cầm được cái gì đó là lập tức đẩy về phía trước luôn, tôi không ngờ tôi lại túm lấy cô.”
Từng giọt nước mắt như trân châu của Nhan Vũ Trúc không ngừng chảy xuống nơi khoé mắt: “Mọi người nói rất đúng, hôm nay là tôi sai, tôi rất hối hận.

Nếu có thể chọn lại từ đầu, chắc chắn tôi sẽ không đẩy Rose ra.

Vừa rồi, thật sự là do tôi quá sợ hãi, bản thân tôi cũng không biết mình đang làm gì nữa.”

“Mặt của tôi! Đau quá…”
Rose vẫn đang kêu rên không ngừng, cô ta hận sự tàn nhẫn của Nhan Vũ Trúc vừa rồi.

Nhưng hiện tại cô ta càng lo lắng việc mình bị hủy hoại nhan sắc hơn.
“Rose, cô yên tâm đi, tôi sẽ không để cô xảy ra chuyện gì đâu! Cô là người bạn thân nhất của tôi, là người tôi tin tưởng nhất, tôi nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi mặt của cô!”
Nhan Vũ Trúc biết, bây giờ là thời khắc quan trọng nhất, phải xoa dịu Rose trước đã.

Cô ta dừng một lát rồi lại nói: “Rose, mặt cô sẽ không bị hủy hoại đâu! Bây giờ kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ rất phát triển, mặt của cô nhất định sẽ khôi phục như cũ! Tôi không sợ tốn tiền, cho dù phải tốn kém bao nhiêu tôi cũng sẽ giúp cô khôi phục lại!”
Vốn dĩ trong lòng Rose vô cùng hận Nhan Vũ Trúc, nhưng khi nghe thấy Nhan Vũ Trúc nói vậy, cô ta bất giác thấy mềm lòng.
Điều quan trọng nhất là, mặt của cô ta bị hủy rồi, về sau muốn khôi phục sẽ phải tốn rất nhiều tiền.

Nhan Vũ Trúc có thể bỏ tiền ra chữa trị cho cô ta, đó là kết quả tốt nhất.
Nhan Vũ Trúc thấy cảm xúc của Rose đã bình tĩnh hơn, cô ta lại tiếp tục nói: “Rose, xin lỗi, thật sự rất xin lỗi cô, tôi thật sự không cố ý đẩy cô ra đâu.

Tôi mong cô có thể tha thứ cho tôi! Rose, thật sự xin lỗi!”
Khựng lại một thoáng, Nhan Vũ Trúc nói tiếp: “Rose, tôi biết, cho dù chuyện ngày hôm nay không phải tôi cố ý thì cũng đã khiến cô bị tổn thương nặng nề.

Tôi cũng biết, so với tổn thương cô phải chịu thì tiền chẳng là cái gì cả.”
“Nhưng tôi thật sự không biết làm thế nào để bù đắp cho cô, làm thế nào để biểu đạt sự áy náy của tôi.


Rose, bây giờ tôi sẽ sang tên mấy công ty dưới danh nghĩa của tôi cho cô.

Cho dù cô có muốn nhận hay không thì tôi vẫn muốn bù đắp cho cô.

Rose, thật sự xin lỗi, cô đừng giận tôi.

Đợi đến khi vết thương của cô khỏi rồi thì cô hẵng tiếp tục làm người đại diện của tôi, được không?”
Nhan Vũ Trúc nói lời này là muốn đưa cho Rose một liều thuốc an thần.

Mặt của cô ta bị hủy rồi, điều lo lắng nhất chính là vừa mất đi công việc lại vừa không có tiền chữa trị.
Bây giờ nghe Nhan Vũ Trúc hứa hẹn, nỗi lo lắng trong lòng Rose cũng biến mất.
Mọi người trong đoàn làm phim nghe vậy, trong nháy mắt bọn họ đã thay đổi cái nhìn về Nhan Vũ Trúc.
Trên thế giới này, tiền không phải là vạn năng, nhưng cũng buộc phải thừa nhận rằng, có tiền là có thể giải quyết rất nhiều chuyện.
Hơn nữa, mọi người đều biết Nhan Vũ Trúc đầu tư rất giỏi, cô ta đầu tư vào mấy công ty, hàng năm kiếm được rất nhiều tiền.

Cô ta tuỳ tiện sang tên mấy công ty cho Rose, cả đời này Rose không cần lo vấn đề cơm áo gạo tiền nữa.
Nghĩ đến khoản bồi thường kếch xù dùng mấy đời cũng không hết kia, có rất nhiều người bắt đầu hâm mộ Rose.

Trên mặt Rose bị hắt axit sunfuric, với kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ hiện tại, cho dù không thể khôi phục hoàn toàn nhưng vẫn có thể khôi phục được bảy tám phần.

Rất nhiều người đều cảm thấy Rose đã kiếm được lời lớn rồi.
Hơn nữa, trong thời khắc nguy hiểm, con người thật sự thường phản ứng theo bản năng, có lẽ Nhan Vũ Trúc thực sự không cố ý đẩy Rose ra.
Đưa cho Rose một miếng bánh lớn như thế, trong lòng Nhan Vũ Trúc vô cùng đau đớn.

Nhưng cô ta không thiếu tiền, điều cô ta quan tâm hơn cả là danh tiếng ảnh hậu của cô ta.
Bây giờ cô ta đang tỏa sáng vạn trượng, vạn người mơ ước, cô ta đã đứng trên đỉnh Vân Sơn, cô ta tuyệt đối không thể ngã từ trên cao xuống được.
Chỉ cần thanh danh của cô ta vẫn còn, với địa vị hiện tại trong giới giải trí của cô ta, muốn kiếm tiền cũng chỉ là chuyện phút mốt mà thôi!
Nhan Nhã Tịnh khinh thường sự ngoan độc và nham hiểm của Nhan Vũ Trúc.

Nhưng cô phải công nhận một điều, khi đối mặt với hiểm nguy, năng lực ứng biến của cô ta y như một quyển sách giáo khoa cao cấp vậy.
Sự việc ngày hôm nay, Dương Mai không làm Nhan Vũ Trúc bị thương, nhưng Nhan Nhã Tịnh tin rằng ác giả ác báo, Nhan Vũ Trúc sẽ không kiêu ngạo mãi được đâu!
Thực ra, nếu vừa rồi có người quay lại cảnh Nhan Vũ Trúc đẩy Rose ra rồi đăng lên mạng.

Cho dù thái độ nhận sai của Nhan Vũ Trúc có tốt đến đâu đi nữa thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô ta.
Nhưng vừa rồi Dương Mai hắt axit sunfuric quá đột ngột, không ai trong đoàn làm phim nghĩ đến việc quay video lại.
Vì vậy, cho dù trong đoàn làm phim có người ngứa mắt Nhan Vũ Trúc, đăng chuyện hôm nay lên mạng thì cũng không thể gây ra sóng gió gì được.
Không có video làm chứng, chỉ có lời nói miệng thì chắc chắn mọi người sẽ cho rằng có người cố ý bôi nhọ Nhan Vũ Trúc.
Sau khi xe cứu thương đến nơi, Nhan Nhã Tịnh cũng rời khỏi đoàn làm phim.
Lúc cô đeo túi xoay người rời đi thì đúng lúc đối diện với đôi mắt của Nhan Vũ Trúc.
Trong mắt Nhan Vũ Trúc mang theo ý cười giễu cợt, còn thoang thoáng hiện lên vẻ ác độc.

Dáng vẻ này của cô ta như muốn nói với Nhan Nhã Tịnh, ‘Nhan Nhã Tịnh, cô không thắng được tôi đâu! Rồi sẽ có một ngày tôi khiến cô không ngóc đầu lên nổi!’
Nhan Nhã Tịnh không hề sợ hãi, cô cũng hằn học trừng mắt nhìn Nhan Vũ Trúc.
Ngày trước cô chưa từng nghĩ đến việc phải tranh đấu với ai, nhưng cô cũng không phải quả hồng mềm mặc người nắn bóp, ‘Nhan Vũ Trúc, muốn đấu với tôi đúng không? Được, Nhan Nhã Tịnh tôi sẽ chơi cùng cô tới cùng!’
Sau khi rời khỏi đoàn làm phim, Nhan Nhã Tịnh đi thẳng đến Lam Điều.
Ngày này hằng năm, Tô Thu Quỳnh đều sẽ uống đến say mèm.
Bởi vì hôm nay là ngày giỗ của con cô ấy.
Lúc Nhan Nhã Tịnh đến Lam Điều, trước mặt Tô Thu Quỳnh đã có mấy vỏ chai rượu, bên cạnh cô ấy còn có hai anh chàng đẹp trai trẻ măng.

Nhan Nhã Tịnh ngồi xuống, một trong hai anh chàng kia ngồi xuống bên cạnh Nhan Nhã Tịnh: “Chị gái, em rót rượu giúp chị.”
“Không cần đâu!”
Nhan Nhã Tịnh biết hai anh chàng này chính là trai bao mà một người bạn xấu của Tô Thu Quỳnh đưa đến.

Cô gái đó không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau vì tình của Tô Thu Quỳnh, muốn cô ấy tận hưởng thú vui trước mắt, phóng túng bản thân.
Tô Thu Quỳnh cũng rất hài lòng về hai chàng trai này, cô ấy ôm cổ một người, hôn lên mặt cậu ta.
“Nhã Tịnh, tối hôm nay chúng ta uống rượu, ca hát, chơi hết mình!”
Tô Thu Quỳnh thật sự uống say rồi, trên mặt cô ấy không còn vẻ lạnh lùng thường ngày nữa, chỉ có nỗi bi thương không thể che giấu.
Nhan Nhã Tịnh biết Tô Thu Quỳnh sẽ không để bản thân sa ngã, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy, trong lòng cô vẫn thấy đau nhói từng cơn.
Đáng lẽ Tô Thu Quỳnh phải là cô gái tốt nhất trên thế giới này, nhưng chỉ vì gặp phải tên khốn nạn kia mà tất cả những điều tươi đẹp của cô ấy đều tàn lụi, chỉ còn lại nỗi bi thương cùng cô liêu vô ngần.
“Chị gái, tôi kính chị một ly!” Anh chàng ngồi bên cạnh Nhan Nhã Tịnh rất chủ động, cậu ta ôm chặt cánh tay Nhan Nhã Tịnh, muốn cô uống rượu giao bôi với cậu ta.
“Tôi…”
Nhan Nhã Tịnh chưa kịp rút tay về thì một giọng nói lạnh lùng đã vang lên ngay sau lưng cô: “Nhan Nhã Tịnh, em giỏi lắm!”.

Bình Luận (0)
Comment