Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 252

CHƯƠNG 252

“Hách béo, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Nhan Nhã Tịnh dừng bước, nhìn anh ta với vẻ vô cùng nghiêm túc rồi nói.

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc này của Nhan Nhã Tịnh, Hách Trung Văn ý thức được điều gì đó. Tất cả niềm vui sướng trong mắt anh ta như bị dội một chậu nước lạnh, dập tắt từng chút từng chút một.

“Chị đại, trăng đêm nay đẹp như vậy, hay là chúng ta ngắm trăng đi, có chuyện gì…”

“Hách béo, chúng ta chia tay đi!” Không đợi Hách Trung Văn nói hết câu, Nhan Nhã Tịnh đã nhẹ nhàng nói.

Hách Trung Văn đứng ngơ ngác tại chỗ, môi mấp máy, một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình.

Trong mắt anh ta ngập tràn buồn bã, nhưng anh ta vẫn cầm cự, cố gắng nở nụ cười.

Anh ta giả bộ hỏi Nhan Nhã Tịnh bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Chị đại, em đang nói đùa với tôi đúng không? Chị đại, trò đùa này của em chẳng vui chút nào hết.”

“Hách béo, tôi không hề đùa với cậu.”

Vẻ áy náy dâng đầy trong mắt Nhan Nhã Tịnh, cô không đành lòng nhìn vào mắt Hách Trung Văn nên cúi đầu: “Hách béo, tôi thật sự đã thử mở lòng với cậu, nhưng tôi phát hiện mình không làm được.”

“Hách béo, xin lỗi. Chúng ta vẫn là anh em tốt của nhau thôi. Dù chúng ta không thể ở bên nhau, nhưng cậu vẫn sẽ là ba của An Bảo và An Mỹ. Cậu có thể tới thăm chúng bất cứ lúc nào, tôi sẽ không ngăn cản cậu thực hiện quyền lợi làm ba của mình.”

“Chị đại, tôi không muốn làm anh em tốt với em. Tôi muốn làm người đàn ông của em!”

Hách Trung Văn kích động gào lên, ý thức được mình đã quát lớn với Nhan Nhã Tịnh, anh ta vội đè thấp giọng: “Chị đại, rốt cuộc tôi không làm tốt chỗ nào? Em không thích điều gì thì thôi có thể sửa!”

“Chị đại, tôi bằng lòng thay đổi thành dáng vẻ em thích, em không thể cho tôi một cơ hội được sao?”

Hách Trung Văn đã hạ mình thấp như vậy, nỗi áy náy trong lòng Nhan Nhã Tịnh càng nhiều hơn. Cô cực kỳ hối hận vì trước kia đã đồng ý thử đón nhận anh ta. Nếu ban đầu cô không cho anh ta hy vọng thì Hách béo cũng không buồn bã đến mức này.

“Hách béo, xin lỗi, không phải cậu không tốt, mà là tôi không tốt. Tôi đã làm anh em tốt với bao nhiêu năm như vậy. Tôi thật sự không quen với việc trở thành người yêu của cậu.”

Nhan Nhã Tịnh im lặng một lát, sau đó nói: “Hách béo, thà cậu tìm người con gái thật lòng yêu mình, còn hơn cứ lãng phí thời gian với tôi. Sau này, dù cậu ở cùng với ai, cậu vẫn sẽ là ba của An Bảo và An Mỹ. Không ai có thể thay đổi được điều này!”

“Chị đại, tôi không tìm người phụ nữ khác, tôi chỉ cần em! Cả đời này tôi chỉ cần em thôi!”

Hách Trung Văn bước tới, anh ta cố chấp ôm chặt Nhan Nhã Tịnh vào trong lòng: “Chị đại, đừng rời xa tôi được không? Cứ coi như rủ lòng thương với tôi đi. Không có em, cuộc đời tôi không còn ý nghĩa gì nữa.”

Cô gỡ tay của Hách Trung Văn ra từng chút một: “Hách béo, cậu đừng như vậy! Là tôi có lỗi với cậu, nhưng tôi thật sự không muốn tiếp tục lừa người dối mình nữa.”

“Hách béo, xin lỗi, chúng ta vẫn nên quay lại vạch xuất phát, lại làm anh em tốt của nhau đi!”

Nói xong, Nhan Nhã Tịnh xoay người rảo bước, chạy lên lầu.

Giữa hai người họ còn có hai đứa trẻ, không thể khiến mối quan hệ trở nên quá ngượng ngùng được. Nếu không sẽ không thể cùng đối mặt với hai đứa nhóc.

Nhan Nhã Tịnh biết, nhất định trong một chốc một lát Hách Trung Văn sẽ rất khó chấp nhận việc cô từ chối anh ta. Nhưng thời gian là liều thuốc tốt nhất để xóa nhòa tất cả. Chắc chắn một ngày nào đó, cô có thể chung sống hòa thuận với Hách Trung Văn.

Bình Luận (0)
Comment