Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 313

Chương 313

Trịnh Kiều run rẩy vươn tay ra, cô ta tức giận chỉ vào Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, rốt cuộc là Trúc đã làm gì có lỗi với cô chứ? Tại sao cô lại hại Trúc như thế!”

Nhớ đến lúc nãy Trịnh Kiều gọi điện thoại đã nói là Nhan Nhã Tịnh đẩy Cao Trúc, Phó Thạnh cũng nhíu mày hỏi: “Đúng vậy đó, bác sĩ Nhan, có chuyện gì sao không chịu nói đàng hoàng, tại sao cứ phải dùng bạo lực để giải quyết chứ?”

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy rất buồn cười, cái kẻ hại người này sao chớp mắt liền thay đổi thành người bị hại vậy?

“Đạo diễn Phó, tôi không có đẩy Cao Trúc, là cô ta muốn đẩy tôi vào trong hồ, nhưng cô ta bị hụt chân cho nên không cẩn thận mới rơi xuống nước.”

“Nhan Nhã Tịnh, cô đừng có giả vờ nữa, rõ ràng là cô đẩy Trúc xuống hồ mà. Lúc nãy tôi đã nhìn thấy rồi, là cô ra tay trước. Đúng vậy, tôi thừa nhận Trúc cười nhạo cô chuyện cô bị anh Hách đá là cô ấy không đúng, nhưng mà cô cũng không cần phải giết người.”

Trịnh Kiều càng nói, trong lòng lại càng căm phẫn: “Nếu như không phải đạo diễn Phó kịp thời dẫn người đến đây, chắc chắn là bây giờ Trúc đã bị cô hại chết rồi.”

Trịnh Kiều ăn nói hùng hồn, sau khi nói xong lời này, ngay cả bản thân cô ta cũng tin tưởng là Nhan Nhã Tịnh đã đẩy Cao Trúc xuống hồ.

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy cách làm của Trịnh Kiều có hơi giống với Dương Mai, đều là kiểu hại người khác không thành công thì sẽ đổ lỗi cho người khác.

Nhan Nhã Tịnh cười lạnh: “Trịnh Kiều, cô đúng là cái gì cũng dám nói, có phải là tôi cũng có thể nói là cô đã đẩy Cao Trúc xuống nước không?”

Trịnh Kiều giật mình, gần như là cô ta phản ứng ngay lập tức: “Làm sao có thể! Tôi với Trúc thân thiết như thế, sao tôi lại có thể hại Trúc được chứ. Đạo diễn Phó, Nhan Nhã Tịnh hại Trúc thê thảm như thế, đạo diễn nhất định phải lấy lại công bằng cho Trúc.”

Thấy Trịnh Kiều nói vậy, Phó Thạnh cũng nhanh chóng suy nghĩ lại, bây giờ Nhan Nhã Tịnh đã bị anh Hách vứt bỏ nên không cần phải lấy lòng nữa, còn không bằng giúp đỡ Trịnh Kiều một phen.

Ít nhất là Trịnh Kiều tương đối hiểu chuyện, cũng biết dùng cơ thể để báo đáp anh ta.

Nghĩ như vậy, Phó Thạnh liền nói: “Bác sĩ Nhan, chuyện lần này cô có hơi quá đáng rồi đó, cho dù cô Cao có nói cô vài câu thì cô cũng không thể đẩy cô ấy vào trong hồ, đây là tội mưu sát.”

Nghe thấy hai chữ “mưu sát”, Trịnh Kiều lại càng hùng hồn hơn nữa, cô ta lắc lư điện thoại trước mặt Nhan Nhã Tịnh: “Đúng vậy, chính là mưu sát, tính chất của việc này quá nghiêm trọng, chúng ta vẫn nên gọi cảnh sát đến giải quyết đi.”

Nói xong, Trịnh Kiều lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Có phải là mưu sát hay không, tôi nghĩ chắc là Cao Trúc biết rõ hơn các người, không bằng chúng ta cứ hỏi người trong cuộc trước cái đã.” Nhan Nhã Tịnh kìm nén sự chán ghét với Trịnh Kiều và Phó Thạnh, cô thờ ơ nói.

Trịnh Kiều vẫn đắc ý như cũ, hỏi người trong cuộc thì hay rồi. Cao Trúc và cô ta đứng cùng một trận tuyến, một lát Cao Trúc tỉnh dậy chắc chắn sẽ đẩy Nhan Nhã Tịnh vào chỗ chết.

Nhan Nhã Tịnh tự tìm xui xẻo, tự gây nghiệt thì không thể sống.

Nghĩ như vậy, Trịnh Kiều vội vàng nói: “Được thôi, chúng ta chờ Trúc tỉnh lại rồi hỏi cô ấy rốt cuộc là ai đã hại cô ấy. Nhan Nhã Tịnh, chờ đến lúc Trúc nói ra sự thật, tôi xem cô còn gì để nói.”

“Được, đúng là chuyện này chúng ta cần phải nghe Trúc nói như thế nào. Trúc là người bị hại, chắc chắn cô ấy nói không sai.” Phó Thạnh cũng phụ họa theo Trịnh Kiều.

Tất cả mọi người không có ý kiến, Nhan Nhã Tịnh nói với thầy võ thuật đang nửa quỳ ở bên cạnh Cao Trúc: “Thầy Triệu, làm phiền anh ấn vào nhân trung của Cao Trúc, thuận tiện đỡ cô ta dậy.”

Thầy võ thuật vội vàng làm theo lời của Nhan Nhã Tịnh, anh ta ấn vào nhân trung của Cao Trúc mấy lần.

Bình Luận (0)
Comment