Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 327

Chương 327

“Chú, Dương Mai thuê các chú bao nhiêu tiền? Tôi trả giá gấp mười lần, các chú thả tôi và An Mỹ ra, trói Dương Mai lại!” Nhan An Bảo không hoảng hốt cũng không vội vàng nói.

“Cái gì? Bọn mày muốn chúng tao trói cô Dương lại?”

Tôn Dương không ngờ Nhan An Bảo lại bàn chuyện làm ăn kiểu này với anh ta, không kiềm chế được mà kinh ngạc kêu lên thành tiếng.

Sau khi phản ứng lại, Tôn Dương vỗ mạnh vào trán Nhan An Bảo: “Nhóc con, mày đang đùa với tao đúng không! Cô Dương cho chúng tao ba tỷ. Giá gấp mười lần, tức là ba mươi tỷ, mày lấy đâu ra nhiều tiền thế?”

Nghĩ đến việc bị một thằng nhóc đùa bỡn, Tôn Dương cảm thấy vô cùng khó chịu, nếu không phải hai đứa nhỏ này có chỗ cần dùng, anh ta đã giết chết con tin, để chúng máu chảy thành sông rồi.

“Chú, tôi không đùa với chú.” Nhan An Bảo vô cùng nghiêm túc nói: “Chỉ cần chú thả tôi và An Mỹ ra, bắt Dương Mai lại, tôi nhất định sẽ cho chú ba mươi tỷ!”

Nhan An Bảo cũng biết đối với cậu mà nói ba mươi tỷ là một con số khổng lồ, nhưng ba cậu có tiền, chỉ cần cậu và An Mỹ có thể về nhà an toàn, ba nhất định sẽ không tiếc số tiền đó.

“Nhóc con, mày nghĩ tao ngu hả?” Tôn Dương nhìn Nhan An Bảo từ trên xuống dưới, ngày thường anh ta không chỉ đi bắt cóc người mà còn thường xuyên đến trung tâm mua sắm trộm đồ có giá trị nên cũng có chút hiểu biết về giá tiền quần áo.

Bộ quần áo Nhan An Bảo đang mặc là hàng không thể bình dân hơn được nữa, một đứa trẻ mặc quần áo kiểu này thì nhà chỉ có đập nồi bán sắt, đừng nói ba mươi tỷ, cho dù là ba tỷ cũng không có!

Tôn Dương không ngu đến mức đi tin lời của một thằng nhóc không một xu dính túi!

“Chú, chú không ngu, sao chú có thể ngu được!” Nhan An Mỹ cười híp mắt, nhìn Tôn Dương: “Chú là người thông minh nhất tôi từng gặp đó.”

Những gì Nhan An Mỹ nói đều là nói bậy, nhưng đã là người thì đều vậy, không ai đánh người mặt cười, huống chi đây còn là một cô bé rất đáng yêu, trong lòng Tôn Dương không khỏi mềm đi mấy phần, sắc mặt cũng trở nên ôn hòa hơn.

“Bọn mày yên tâm, lát nữa tao sẽ cho bọn mày chết thật sảng khoái!” Tôn Dương cắn răng, nhượng bộ nói với Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ.

“Chú, nhìn kỹ mặt cháu một chút.” Sau khi im lặng một lúc, Nhan An Bảo mở miệng nói: “Chẳng lẽ chú không thấy mặt cháu nhìn rất quen sao?”

Nhìn mặt nó?

Trái tim của Tôn Dương khó khăn mới mềm xuống, trong nháy mắt đã cáu kỉnh trở lại.

Anh ta thừa nhận thằng nhóc này rất đẹp trai, đẹp hơn cả ngôi sao nhí anh ta từng thấy trên TV.

Nhưng dù nó có đẹp trai thế nào đi chăng nữa thì cả hai đều là đàn ông, gương mặt này có gì mà nhìn!

Tôn Dương bực bội, khịt mũi: “Nhóc con, mày lại đùa tao đúng không?”

“Chú, tôi thật sự không đùa chú mà.” Dừng lại một chút, Nhan An Bảo nói tiếp: “Chú, nhìn kỹ mặt tôi đi mà, tôi đang cứu chú đấy.”

“Cứu tao?” Tôn Dương thật muốn đấm thẳng vào khuôn mặt tinh xảo, đẹp trai của Nhan An Bảo một cái, nhưng trước khi giơ nắm đấm lên, anh ta không kiềm chế được mà nhìn kỹ khuôn mặt của Nhan An Bảo một chút.

Vừa nhìn, anh ta cảm thấy khuôn mặt của Nhan An Bảo đúng là hơi quen quen.

Tôn Dương ngây người nhìn mặt Nhan An Bảo, nhất thời không nhớ ra được đã nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu.

“Đại ca, anh đừng ra tay, mặt của thằng nhóc này đúng là nhìn quen thật!” Một tên đàn em của Tôn Dương vỗ vai anh ta, đột nhiên nhận ra, hét toáng lên: “Anh Lưu! Là anh Lưu!”

“Cái gì mà anh Lưu?” Tôn Dương cau mày: “Thằng nhóc này sao có thể là anh Lưu được?”

Bình Luận (0)
Comment