Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 330

Chương 330

Dương Mai sợ đêm dài lắm mộng, cô ta không muốn kéo dài nữa, bây giờ, cô ta cần phải tiễn hai đứa nhóc chầu trời trước!

Còn về phía Nhan Nhã Tịnh, chờ lát nữa cô tới thì cũng không thể trốn thoát!

Dương Mai chuyển một tỷ rưỡi tiền đặt cọc vào tài khoản của Tôn Dương, cô ta cứ nghĩ rằng sau khi cô ta phân phó xong thì bọn người của Tôn Dương sẽ nhanh chóng giết chết Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, không ngờ tới chuyện bọn người đó dường như đã không còn nghe theo lời phân phó của cô ta nữa, vẫn đứng im không động đậy.

Bản thân cô ta đã mất tiền, nhưng lại thuê trúng người không nghe theo lời mình, Dương Mai không kiềm chế được mà nổi giận: “Các người nghe không hiểu tiếng người phải không? Tôi nói không cần chờ Nhan Nhã Tịnh tới, bây giờ giết con tin ngay đi! Giết con tin đi.”

Ba chữ ‘giết con tin’ cuối cùng, Dương Mai rống lên rất to, thế nhưng bọn người Tôn Dương vẫn như cũ không có hành động gì.

“Các người!” Dương Mai tức giận tới nỗi dậm chân thật mạnh, lúc này, cô ta cũng để ý thấy bọn người Tôn Dương đã thay đổi, không giống như trước khi cô rời khỏi, bọn họ đã không còn thô lỗ đè Nhan An Bảo với Nhan An Mỹ xuống mặt đất nữa, hai đứa nhỏ kia bây giờ giống như “ông lớn, bà lớn”, ngồi trên một cái ghế duy nhất trong phòng, ngồi sát cạnh nhau.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?

Đầu óc Dương Mai nhất thời trở nên mơ hồ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Sau khi trừng to mắt nhìn Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ một lúc, Dương Mai càng bực bội: “Ai bảo các người buông bọn nó ra? Số tiền còn lại các người không muốn lấy nữa phải không?”

“Mau lôi bọn nó tới đây cho tôi, tự tay tôi sẽ bóp chết bọn nó!”

Dương Mai nhìn thấy trên chiếc bàn cũ nát ở bên cạnh có một con dao gọt hoa quả, cô ta nhanh chóng bước tới, muốn đến cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn kia.

Tôn Dương nhanh tay lẹ mắt, lúc Dương Mai còn chưa kịp đụng tới con dao gọt hoa quả, anh ta đã nhanh chóng cướp lấy.

“Tôn Dương, anh muốn tạo phản đúng không?” Dương Mai tức đến sắp hộc máu, rống to: “Anh mau đưa con dao gọt hoa quả cho tôi! Nếu không tôi không để yên cho anh đâu!”

“Đồ đàn bà thối, không để yên cho tôi sao, vậy cũng phải nhìn lại xem cô làm được chuyện gì!” Tôn Dương trừng mắt, tức giận mà quát lại Dương Mai.

Cô ta ngang ngược cái gì chứ, nếu không phải tại cô ta thì bọn họ có gan bắt con của anh Lưu sao? Nhan An Bảo hứa sẽ đưa ba mươi tỷ, bọn họ cũng không dám nhận, bây giờ bọn họ chỉ nghĩ phải làm sao lấy công chuộc tội, đừng để anh Lưu tìm tới bọn họ tính sổ mà thôi.

Đàn bà thối!?

Dương Mai không dám tin mà mở to mắt, cái tên Tôn Dương này, anh ta dám gọi cô ta là đàn bà thối sao?

“Anh nói ai là đồ đàn bà thối?” Dương Mai giơ tay lên muốn tát mạnh một bạt tai lên mặt của Tôn Dương, thế nhưng tay cô ta còn chưa chạm được vào mặt Tôn Dương thì đã bị anh ta nắm chặt lấy cổ tay, Tôn Dương dùng lực siết chặt một chút khiến cho Dương Mai cảm thấy cánh tay của cô ta như sắp gãy tới nơi, trong nháy mắt, trán cô ta đã lấm tấm mồ hôi lạnh.

“Anh! Anh…”

Dương Mai đau tới run cả người: “Rốt cuộc là các người muốn làm cái gì? Các người là do tôi mướn tới, các người lại dám ra tay với tôi! Các người…”

Bình Luận (0)
Comment