Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 347

Chương 347

Trịnh Kiều, Cao Trúc, Nhan Vũ Trúc không phải kẻ thiện nam tín nữ, cô ta chính là một con rắn độc, các cô sớm muộn cũng sẽ có một ngày bị cô ta cắn chết!

Giây phút đóng cửa xe, ánh mắt Dương Mai nhìn Nhan Nhã Tịnh thật sâu, khẽ nói: “Nhan Nhã Tịnh, xin lỗi.”

Xin lỗi vì cô ta ham mê tư lợi mà làm nhiều việc bất lương như thế, xin lỗi vì xém chút nữa cô ta đã hại chết con cô.

Vốn dĩ, Dương Mai còn cảm thấy ngồi tù thật sự là một việc rất đáng sợ, nhưng giây phút Nhan Vũ Trúc đẩy Rose tới trước mặt chắn axit cho mình, cô ta bỗng cảm thấy, địa ngục còn sạch sẽ hơn cái nơi đầy danh lợi như giới giải trí.

Nước mắt Dương Mai chậm rãi lăn xuống từ khóe mắt, ban đầu khi bước vào giới giải trí, cô ta thật sự là vì giấc mộng của mình, cô ta muốn trở thành diễn viên thực thụ như Audrey Hepburn, nhưng sau này cô ta lại chỉ muốn thành danh, chỉ muốn lợi ích, giấc mơ của cô ta cứ cứ vậy mà không còn nữa?

Dương Mai dùng sức lau nước mắt, nếu cuộc đời có thể quay trở lại, cô ta nhất định không trèo lên giường với người khác, cũng không vì thành danh mà đi nịnh nọt đám người nào đó, mà sẽ thành thực mài giũa kỹ năng diễn xuất của bản thân, dù luôn làm một vai quần chúng, cũng hơn cả người dơ bẩn như bây giờ!

Đáng tiếc, cuộc đời trước nay đều không có cơ hội quay lại, bước sai một bước, thua cả ván cờ!

Nhan Nhã Tịnh sững sốt đứng nguyên tại chỗ, nghe tiếng thét chói tai của Rose, cô thật lâu cũng không thể hồi thần.

Có thế nào cô cũng không nghĩ tới, người mà Dương Mai thật sự muốn tổn thương lại không phải cô, mà là Nhan Vũ Trúc!

Mà Nhan Vũ Trúc cũng thật độc ác, lại đẩy Rose ra chết thay!

“Mặt của tôi! Mặt của tôi!” Rose còn đang gào khóc: “Cứu mạng! Tôi không muốn hủy dung, tôi không muốn hủy dung! Cứu tôi với! Cứu tôi với!”

Đoàn phim xảy ra chuyện như vậy, các lãnh đạo của đoàn phim như Tôn Lệ, Phó Thạnh đều vô cùng nôn nóng, họ vội vàng gọi cấp cứu, Tôn Lệ nhìn mặt Rose với biểu cảm thương hại, chỉ e là dù xe cấp cứu tới, mặt của Rose cũng hủy rồi.

Liễu Đào vẫn luôn ngồi cạnh bên lạnh lùng nhìn mặt Rose, bỗng mở miệng: “Nếu tôi không nhìn nhầm, Rose bị tạt axit là do Nhan Vũ Trúc đẩy ra. Nhan Vũ Trúc làm vậy có tính là cố ý gây thương tích không?”

Vốn dĩ có rất nhiều người trong đoàn làm phim đều cho rằng Nhan Vũ Trúc làm thế hơi quá đáng, nghe Liễu Đào nói vậy, mọi người lập tức nháo nhác thảo luận.

“Đúng thế, hình như Rose hơi đáng thương thật, không ngờ cô ta lại bị đẩy ra làm bia đỡ đạn!”

“Hôm nay Nhan Vũ Trúc làm vậy thật khiến người khác ngạc nhiên.”

“Ôi đáng thương quá, một cô gái mà bị hỏng mặt thì cả đời cũng bị huỷ rồi.”

Nghe thấy tiếng thảo luận xung quanh, trên mặt Nhan Vũ Trúc chợt hoảng hốt, nhưng chỉ trong nháy mắt, cô ta đã bình tĩnh lại.

Khoảnh khắc cô ta đẩy Rose ra thì cô ta đã biết hành động này của mình sẽ bị người khác lên án, nhưng cô ta không hối hận.

So với việc bị hỏng mặt thì chuyện bị người ta nói vài câu, Nhan Vũ Trúc cũng không thèm để ý. Lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, Nhan Vũ Trúc đã không còn trái tim mong manh dễ vỡ gì đó từ lâu rồi!

Hơn nữa, cô ta tin rằng bản thân có thể xử lý tốt chuyện này.

Nhan Vũ Trúc hơi cụp mi, nắm chặt lấy tay Rose: “Rose, tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi cô, vừa rồi tôi thật sự không cố ý đâu. Tôi thật sự bị dọa sợ, tôi tiện tay cầm được cái gì đó là lập tức đẩy về phía trước luôn, tôi không ngờ tôi lại túm lấy cô.”

Bình Luận (0)
Comment