Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 427

CHƯƠNG 427

Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh đều muốn biết kẻ chủ mưu đứng sau Khâu Bảo Châu, các cô đều muốn đi cùng với Lưu Thiên Hàn. Nhưng Nhan Nhã Tịnh còn phải chăm sóc cho Nhan An Mỹ, cuối cùng cô vẫn không đi theo.

Khâu Bảo Châu sống trong một tòa nhà cũ kỹ trong khu phố cổ. Có lẽ cô ta cho rằng mình lấy thân phận giả để làm việc ở bên ngoài sẽ không bị tìm tới nên khi Lưu Thiên Hàn và Tô Thu Quỳnh đến nhà Khâu Bảo Châu, nhà cô ta không hề khóa cửa.

Khâu Bảo Châu đang ngồi trong phòng khách, không biết cô ta đang nói chuyện điện thoại với ai. Cô ta cúp máy xong, vừa quay mặt lại đã nhìn thấy Lưu Thiên Hàn và Tô Thu Quỳnh đang đứng ngoài cửa.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú giống y hệt Nhan An Bảo của Lưu Thiên Hàn, Khâu Bảo Châu ý thức được điều gì đó, cô ta nhanh chóng lao tới cửa định đóng lại.

Nhưng cô ta chưa kịp tới thì Tô Thu Quỳnh và Lưu Thiên Hàn đã đi vào trong phòng.

Nghĩ đến sự giày vò mà Nhan An Mỹ phải chịu đựng, Tô Thu Quỳnh không thể giữ được bình tĩnh. Cô ấy lập tức chạy đến trước mặt Khâu Bảo Châu, nắm lấy cổ áo cô ta, kích động hét lên: “Ai sai cô làm hại An Mỹ hả! Nói! Là ai sai cô bỏ thuốc An Mỹ! Cô hại con bé như vậy, tôi phải liều mạng với cô!”

“Tôi không biết cô đang nói cái gì cả! Tôi hoàn toàn không biết An Mỹ mà cô nói là ai!”

Trong mắt Khâu Bảo Châu lộ vẻ né tránh và bất an rất rõ ràng, sức cô ta mạnh hơn Tô Thu Quỳnh rất nhiều. Tay cô ta đột ngột dùng sức suýt chút nữa đẩy Tô Thu Quỳnh xuống đất.

Tay Tô Thu Quỳnh không sử dụng được nhiều sức. Nhưng bây giờ cô ấy quá tức giận, sự dũng cảm khiến cô ấy không hề sợ hãi.

Cô ấy đứng vững rồi lại bổ nhào vào người Khâu Bảo Châu: “Khâu Bảo Châu, đừng có giả vờ nữa! Bọn tôi đã tra ra rõ lai lịch của cô rồi! Nói! Rốt cuộc ai đã sai cô bỏ thuốc An Mỹ? Nếu không nói, cô cứ đợi ngồi tù mọt gông đi!”

Khí thế trên người Tô Thu Quỳnh quá đáng sợ, đặc biệt là Lưu Thiên Hàn đang đứng bên cạnh cô ấy, bao trùm căn phòng nhỏ hẹp này bằng một luồng áp lực vô hình.

Cơ thể Khâu Bảo Châu không kìm được mà run lên. Nhưng nghĩ đến vẫn còn khoản thanh toán một tỷ rưỡi cuối cùng chưa đến tay mình, cô ta vẫn nghiến răng không nói gì.

Khâu Bảo Châu hại Nhan An Mỹ khổ sở như vậy, Tô Thu Quỳnh hận đến mức nghiến răng, chỉ ước gì chém Khâu Bảo Châu thành trăm mảnh.

Nhưng cô ấy muốn biết ai là kẻ chủ mưu đứng sau hơn. Nếu không, dù cô ấy đánh chết Khâu Bảo Châu thì vẫn còn vô số Triệu Bảo Châu, Trương Bảo Châu, Lý Bảo Châu sẽ đến hại hai đứa nhỏ.

Tô Thu Quỳnh đá thật mạnh vào bắp chân Khâu Bảo Châu rồi nói: “Được lắm, cô không nói chứ gì? Bây giờ tôi sẽ gọi cảnh sát! Cố ý giết người, bữa cơm tù này sẽ không thiếu cô đâu!”

“Cô không có chứng cứ, dựa vào đâu vu khống tôi tội cố ý giết người? Cô đúng thật là ỷ thế hiếp người!” Nghĩ đến mình đã sử dụng thân phận giả để làm việc trong nhà họ Hách, Khâu Bảo Châu từ từ bình tĩnh lại, cô ta lùi lại một bước, nói tiếp: “Bây giờ là xã hội pháp trị, mấy người không thể tùy tiện bắt nạt người ta như vậy!”

Tô Thu Quỳnh bị Khâu Bảo Châu làm cho tức đến bật cười, suýt chút nữa cô ta đã hại chết Nhan An Mỹ, giờ còn có mặt mũi nói chuyện xã hội pháp trị với cô ấy à?

Tô Thu Quỳnh đang định nói gì đó, Lưu Thiên Hàn vẫn luôn lạnh lùng đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

“Khâu Bảo Châu, cô có một đứa con trai sáu tuổi ở dưới quê.”

Lưu Thiên Hàn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nếu cô không muốn cả đời này không gặp lại con trai mình, cô có thể sống chết không khai.”

Giọng nói của Lưu Thiên Hàn không nặng nề, nhưng lại chèn ép đến mức khiến người ta khó thở. Mỗi một từ anh nói ra đều mang theo ý uy hiếp nặng nề, khiến Khâu Bảo Châu run rẩy kinh hãi.

Nghĩ đến con trai mình, lồng ngực Khâu Bảo Châu đột nhiên nhói lên. Quả thực cô ta đã bước lên con đường sai trái, nợ một đống tiền cờ bạc, cô ta đồng ý giúp An Tình làm việc cũng là vì trả nợ cờ bạc.

Bình Luận (0)
Comment