Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 434

CHƯƠNG 434

Tô Thu Quỳnh càng nghĩ càng thấy buồn cười. Đúng vậy, con của cô đã bị chính ba ruột của nó ra lệnh giết chết, vậy Chiến Mục Hàng có phải đền mạng không?

Ha!

Sao người như Chiến Mục Hàng có thể trả mạng cho con của cô được chứ!

Tô Thu Quỳnh cười cho đến khi không còn chút sức lực nào để tiếp tục tấn công An Tình. Cô cảm thấy An Tình thật nực cười, Chiến Mục Hàng cũng nực cười, mà bản thân cô lại càng nực cười hơn.

Rõ ràng cô đã nói với bản thân vô số lần rằng Chiến Mục Hàng không phải là chồng cô, cô sẽ không yêu Chiến Mục Hàng nữa, nhưng cô vẫn cảm thấy lòng đau như dao cắt khi nhìn thấy anh ta dịu dàng ôm An Tình vào lòng.

Chung quy vẫn là do cô không đủ tranh đua.

Trước đây Tô Thu Quỳnh luôn cảm thấy Chiến Mục Hàng là kẻ tàn nhẫn bạc tình, sau này cô mới nhận ra, thực ra Chiến Mục Hàng cũng có một mặt dịu dàng, chỉ tiếc thay là tất cả sự dịu dàng của anh ta đều dành cả cho An Tình rồi, cô không có cơ hội để nhìn thấy.

Tô Thu Quỳnh không muốn nhìn cảnh hai người kia ôm chặt lấy nhau. Cô bật cười chua chát rồi nhanh chóng xoay người lao ra khỏi chung cư của An Tình.

Tô Thu Quỳnh cứ cười suốt, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ hùng hồ tới đây rồi lại rời đi trong cô đơn và chật vật như thế này.

Hôm nay trước khi cô đến chung cư của An Tình, cô đúng là đã ôm suy nghĩ Phật chặn giết Phật, Thần chặn giết Thần. Chỉ tiếc là lại bị một mình Chiến Mục Hàng đánh bay hết dũng khí, đánh bại thảm hại cùng cực.

Chiến Mục Hàng, con của An Tình chết, anh đòi tôi phải đền mạng, vậy con tôi chết thì ai đền?

Chiến Mục Hàng ngây người nhìn bóng lưng của Tô Thu Quỳnh, mãi cho đến khi cô đóng sập cửa căn hộ nhỏ của An Tình, anh ta vẫn chưa hoàn hồn trước những lời này.

Tay anh ta bất giác siết chặt, không thể không nhớ tới những điều mà trợ lý đặc biệt của mình đã nói.

Trong suốt năm năm Tô Thu Quỳnh ở tù, luôn có người tra tấn hành hạ cô, đứa con trong bụng cô cũng bị giết một cách dã man.

Nghĩ đến bàn tay trái bị gãy ngón út của cô và những vết sẹo chằng chịt trên cổ tay cô, Chiến Mục Hàng chỉ cảm thấy tim mình sắp bị móc ra khỏi lồng ngực.

Ban đầu anh ta và Tô Thu Quỳnh cũng có một đứa con, nhưng đứa trẻ đó đã bị người khác tàn nhẫn giết hại!

Chiến Mục Hàng cau mày, anh ta từng nghĩ rất nhiều lần, nếu như con của anh ta và Tô Thu Quỳnh không chết thì mọi chuyện sẽ ra sao.

Đến lúc đó liệu Tô Thu Quỳnh có ghét bỏ anh ta đến vậy không? Đứa trẻ đó có phải cũng sẽ đáng yêu như Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, gọi anh ta một tiếng ba.

An Tình như con chim nhỏ nép vào vòng tay anh ta, cô ta đáng thương rên rỉ: “Anh Mục Hàng, đau quá, em đau quá…”

Trán An Tình đau là thật, tối nay Tô Thu Quỳnh cứ như là bà la sát đòi mạng khiến cô ta rất sợ hãi.

Nhưng mà Tô Thu Quỳnh làm như thế cũng vừa hay tạo cơ hội cho cô ta giả vợ đáng thương giả vờ yếu đuối trước mặt Chiến Mục Hàng, để cô ta giành lại được “một thành phố” trong trận chiến này giữa hai người.

Nghe thấy giọng nói của An Tình, cuối cùng Chiến Mục Hàng cũng hoàn hồn.

Anh ta liếc nhìn thấy trán An Tình đã ngừng chảy máu, nhẹ giọng nói: “Anh sẽ nhờ bác sĩ tới xử lý vết thương cho em.”

Bình Luận (0)
Comment