Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 560

CHƯƠNG 560

Nghe An Trí Dũng nói, An Tình không kiềm chế được mà rơi nước mắt.

Quả thật, cô ta đã làm rất nhiều việc ghê tởm đến mức không thể tha thứ, nhưng cô ta làm những việc này, xét cho cùng, đều là bởi vì cô ta quá yêu Chiến Mục Hàng.

Yêu đến mức chẳng phân biệt được phải trái, không phân rõ được thiện ác, yêu đến, mất trí mất cả linh hồn.

Nhưng cô ta, sẽ không quay đầu, cũng không thể quay đầu.

An Tình cúi đầu che mặt nghẹn ngào, nước mắt từ từ chảy ra giữa các kẽ ngón tay, nhìn nước mắt của An Tình, tâm trạng của Chiến Mục Hàng trở nên rối bời.

Anh ta của bây giờ đã không còn đau lòng vì An Tình nữa, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của An Tình, anh ta vẫn cảm thấy áy náy.

Dù sao thì An Tình cũng đã không màng sống chết mà cứu mạng anh ta, đã thế cô ta còn từng mang thai một đứa con cho anh ta, vậy mà cuối cùng con của bọn họ lại chết một cách bi thảm ở trong tay người vợ hay ghen tuông Tô Thu Quỳnh của anh ta.

Anh ta nợ An Tình, dù là kiếp này hay đến kiếp sau, anh ta cũng không trả nổi, vậy nên cho dù An Tình làm nhiều chuyện ác đến mức trời đất chẳng dung tha như thế nào, anh ta cũng sẽ không làm hại đến An Tình.

Sau khi An Tình khóc một lúc lâu thì mới ngừng tiếng khóc, cô ta ngẩng mặt lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Chiến Mục Hàng, trong mắt ánh lên một tầng nước màu đỏ nhạt mờ mịt, trông như rất uất ức khiến cho người ta tiếc thương.

“Anh Mục Hàng, cầu xin anh đừng trách Trí Dũng mà! Tất cả những điều sai trái, đều là lỗi của em! Là em ghen tị với Tô Thu Quỳnh, là em đã tìm người hãm hại cô ta, em sai rồi, em đáng chết! Anh Mục Hàng, anh giết em đi!”

An Tình nói xong, lấy từ trong tủ đầu giường ra một con dao gọt hoa quả.

Cô ta đột nhiên rút con dao gọt hoa quả ra, cười thê lương với Chiến Mục Hàng: “Anh Mục Hàng, giết em, để em chết đi! Em chết rồi thì sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa! Nhìn cách anh đối xử tốt với Tô Thu Quỳnh, em thật sự là sống không bằng chết, thà rằng bản thân em chết đi còn hơn!”

“Anh Mục Hàng, em trù tính hãm hại Tô Thu Quỳnh, ở trong lòng anh, em là một người phụ nữ độc ác, anh cảm thấy loại phụ nữ độc ác như em, sẽ không thật sự cam lòng làm tổn thương bản thân đúng không?”

“Đúng vậy, em hùng hồn tự biên tự diễn một cảnh cắt cổ tay tự sát, thật ra, cùng lắm chỉ là cắt một vết thương nhỏ nhỏ trên tay, bởi vì, em sợ đau, em thật sự rất sợ đau.”

“Từ nhỏ em đã sợ đau, nhưng khi nhìn thấy anh ở trong biển lửa không biết sống chết ra sao thì em lại liều mạng dù cho lửa lớn có thể làm em bị thương, không còn quan tâm đến sống chết của mình nữa. Anh Mục Hàng, tất cả mọi nỗi đau, đều không đau bằng việc mất đi anh, bây giờ, anh không cần em nữa, có phải không?”

“Anh không cần em, cho nên, em không sợ đau nữa đâu.”

Khóe môi An Tình tươi cười thê lương đến mức gần như ảm đạm: “Anh Mục Hàng, em không sợ đau, em thật sự không hề sợ đau một chút nào.”

“Anh Mục Hàng, em thay Trí Dũng đền mạng cho anh và con của Tô Thu Quỳnh, em lấy tính mạng của mình bồi thường cho anh, em sẽ không cần phải đau khổ như vậy nữa!”

Nói xong, An Tình dùng hết sức của mình, nắm lấy con dao gọt hoa trong tay quả đâm mạnh vào ngực mình.

“An Tình!”

Chiến Mục Hàng đột nhiên hoàn hồn, anh ta kêu lên đau đớn: “An Tình, em đừng kích động!”

Bình Luận (0)
Comment