Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 594

CHƯƠNG 594

“Anh có vẻ sợ đàn ông.” Đôi mắt đen như ngọc của Lưu Thiên Hàn tràn ngập ánh sáng khó lường, nhìn đến nỗi tim Tô Ảnh Quân đập như trống đánh, trái tim nhỏ bé đang đập loạn xạ của Tô Ảnh Quân vẫn chưa trở lại bình thường thì anh ấy lại nghe thấy Lưu Thiên Hàn nói: “Ừm, sợ đàn ông là tốt, đúng lúc tôi có thể để đàn ông trong quán bar đến hầu hạ anh!”

Để đàn ông trong quán bar đến hầu hạ anh ấy…

Cơ thể nhỏ bé của Tô Ảnh Quân run như cầy sấy, cơn ghen của anh yêu nhà anh ấy lớn như vậy, nếu để người đó biết anh ấy được hầu hạ, anh yêu nhà anh ấy còn không đánh gãy hai chân anh ấy sao!

Tô Ảnh Quân biết, Lưu Thiên Hàn chỉ dọa anh ấy thôi, bây giờ không có Nhan Nhã Tịnh ở đây bảo vệ anh ấy, chọc giận Lưu Thiên Hàn của Vân Hải, anh ấy có khóc cũng không được!

Cơ thể Tô Ảnh Quân mềm nhũn, nằm liệt dưới đất như một vũng bùn: “Tôi nói, tôi nói là được chứ gì…”

Tô Ảnh Quân bị Lưu Thiên Hàn mạnh mẽ bắt đi, trong lòng Nhan Nhã Tịnh vô cùng bất an.

Nhưng bây giờ cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ, da mặt cô không dày đến nỗi mặc quần áo không đủ che thân lượn qua lượn lại nơi công cộng.

Cô nhanh chóng quay về phòng ngủ thay quần áo rồi xông ra khỏi chung cư để đuổi theo Lưu Thiên Hàn và Tô Ảnh Quân.

Cô không ngừng cầu nguyện trong lòng, hy vọng Lưu Thiên Hàn sẽ giơ cao đánh khẽ, dù sao cũng đừng hành hạ Tô Ảnh Quân đến chết, ai mà biết cô vừa mở cửa nhà thì thấy Lưu Thiên Hàn đang đứng trước cửa rồi.

Không thấy Tô Ảnh Quân.

Trái tim Nhan Nhã Tịnh hồi hộp, chẳng lẽ Tô Ảnh Quân bị anh Lưu tàn nhẫn chặt thành tám khúc rồi?

“Anh Lưu, Tô Ảnh Quân đâu?” Nhan Nhã Tịnh nhỏ giọng hỏi.

Lưu Thiên Hàn không đáp, đôi mắt của anh, như sao rét, như trăng lạnh, sau khi nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh thì từng chút một phát hỏa, khiến người ta nâng niu đến nỗi tim đập nhanh.

Bỗng, tay anh dùng sức, cơ thể Nhan Nhã Tịnh không khống chế được ngã vào lòng anh.

Trong giây tiếp theo, đôi môi mỏng mát lạnh của anh dính chặt lên môi Nhan Nhã Tịnh, như băng sôi trên đống lửa, nhanh chóng tan chảy, nóng đến bỏng người.

Nhan Nhã Tịnh bỗng dưng mở to mắt, cô bị hành động của Lưu Thiên Hàn làm cho choáng váng.

Vậy mà, anh Lưu, anh lại hôn cô!

Cô đã bị Nhan Vũ Trúc tiêm vào người loại máu có chứa thứ virut kia rồi, sao anh Lưu có thể hôn cô được chứ!

Nhan Nhã Tịnh là bác sĩ, nhưng trước đây cô luôn hiểu sai về con đường lây truyền của bệnh AIDS.

Vì trò đùa năm xưa của Tô Ảnh Quân, cô vẫn luôn lầm tưởng trong tiềm thức cho rằng, căn bệnh đó có thể lây truyền qua việc hôn.

Thực tế, AIDS không lây truyền qua đường nước bọt.

Nhan Nhã Tịnh không muốn thân mật như thế này với Lưu Thiên Hàn, cô dùng sức ở tay, vô thức muốn đẩy anh ra, nhưng cô càng đẩy mạnh thì nụ hôn của anh càng mãnh liệt.

“Anh Lưu, đừng…”

“Anh Lưu, anh đừng chạm vào tôi! Tôi đã nói rõ ràng với anh rồi, tôi không còn yêu anh nữa! Tôi yêu Tô Tô, tôi muốn ở bên Tô Tô, xin anh đừng ép buộc tôi nữa, có được không?”

“Nhan Nhã Tinh, em không hề yêu người khác!” Lưu Thiên Hàn khẳng định: “Nhan Nhã Tịnh, trong lòng em chỉ có anh thôi!”

Bình Luận (0)
Comment