Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 609

CHƯƠNG 609

“Wow, Peppa Pig!” Nhan An Mỹ cười đến cả gương mặt như ánh mặt trời sáng lạn cầm lấy chocolate trong tay Hách Trung Văn: “Con thích nhất là Peppa Pig! Ba tốt thật đấy, An Mỹ yêu ba chết mất thôi!”

Nhan An Bảo tiếp tục bày ra dáng vẻ ghét bỏ: “Nhan An Mỹ, em đúng là không có một chút nguyên tắc nào cả! Một thỏi chocolate đã mua chuộc được em rồi!”

Nhan An Mỹ ôm lấy cánh tay của Hách Trung Văn, lúm đồng tiền như hoa làm nũng: “Vốn dĩ em thích Ba mà! Ba tốt biết bao, Ba vừa đẹp trai ngời ngợi lại như ánh mặt trời, không giống như người nào đó, cả ngày đều bày ra một gương mặt, y như một ông già vậy!”

Nhan An Mỹ làm mặt quỷ với Nhan An Bảo: “Ông già non, coi chừng sau này không lấy được vợ đấy!”

Hách Trung Văn vô cùng hưởng thụ lời khen của Nhan An Mỹ, trong nháy mắt Hách Trung Văn cười rất sáng lạn, ngay cả mái tóc vàng kia, cũng phát sáng lên.

Anh ta ôm lấy gương mặt đầy thịt của Nhan An Mỹ: “Vẫn là áo bông nhỏ của ba biết cách khen ba nhất! Cục cưng à, con nói xem có phải gần đây ba lại đẹp trai hơn không?”

“Ba, ba đã là người đẹp trai nhất vũ trụ rồi, không có chỗ để đi lên nữa đâu!” Nhan An Mỹ tiếp tục không có nguyên tắc nịnh nọt Hách Trung Văn, khiến cho Hách Trung Văn cười vui đến nỗi run rẩy cả người.

Nhan An Mỹ nhìn gương mặt đẹp trai đang cười vui vẻ ấm áp như gió xuân, cô bé hơi mất tập trung.

Cho dù bây giờ họ không mở miệng nói với Ba, ông cậu cũng sẽ tìm đến ba, đến lúc đó, chắc chắn ba sẽ rất đau lòng.

Đã mất vợ lại phải mất con … ba sắp trở thành người cô đơn rồi.

Nghĩ vậy, Nhan An Mỹ lại càng đau lòng hơn cho ba nhà mình, cô bé nhào vào lòng Hách Trung Văn, vô cùng không nỡ nói: “ba, nếu như có một ngày, con và anh trai rời khỏi ba, ba có đau lòng không?”

Nghe thấy lời của Nhan An Mỹ, lưng Hách Trung Văn, không khỏi cứng đờ.

Chuyện xét nghiện ADN, anh ta đã nói dối Lưu Thiên Hàn, anh ta biết, giấy không gói được lửa, sẽ có ngày Lưu Thiên Hàn phát hiện ra sự thật. Bây giờ mỗi ngày anh ta và hai đứa nhỏ ở cạnh nhau, đều là do lấy trộm từ trong tay Lưu Thiên Hàn ra cả.

Nhưng cho dù là vậy, anh ta cũng chưa từng nghĩ đến, hai đứa nhỏ sẽ rời xa anh ta.

Anh ta đã quen xem chúng như cục cưng của anh ta rồi, nếu như chúng không gọi anh ta là ba nữa, trái tim anh ta, sẽ trống rỗng.

Hách Trung Văn biết, người Nhan Nhã Tịnh thích là cậu anh, nhưng anh ta luôn cố gắng tìm kiếm cảm giác tồn tại trước mặt Nhan Nhã Tịnh, anh ta luôn hy vọng trên trời sẽ xảy ra kỳ tích, Nhan Nhã Tịnh bỗng nhiên nhìn thấy điểm tốt của anh ta, yêu anh ta chỉ bằng một phần mười ngàn của cậu anh là được rồi.

Thứ duy nhất anh ta muốn, chính là hai đứa nhỏ và Nhan Nhã Tịnh, đều có thể ở bên cạnh anh ta, hai đứa nhỏ, làm sao có thể rời xa anh ta được chứ!

Hách Trung Văn cứng đờ nhếch môi lên, anh ta cố gắng muốn dùng giọng nói bình tĩnh nói chuyện với Nhan An Mỹ, nhưng vẫn mang theo sự run rẩy của việc không khống chế được mình.

“Cục cưng à, chúng ta sẽ không rời xa nhau đâu! Chúng ta mãi mãi sẽ không rời xa nhau! Cục cưng, có phải là con, không thích ba nữa rồi không? Nếu như các con không thích ba, ba sẽ cố gắng làm tốt hơn nữa, nhưng cục cưng à, các con không thể nghĩ đến việc rời xa ba được!”

Nghe thấy sự run rẩy rõ rệt trong lời nói của Hách Trung Văn, xém chút Nhan An Mỹ đã khóc rồi.

Bình Luận (0)
Comment