Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 791

CHƯƠNG 791

Nhan Nhã Tịnh dùng sức siết lấy bàn tay anh, dù thế nào cũng không muốn buông ra: “Anh Lưu, anh đùa em có đúng không? Nhưng hôm nay đâu phải cá tháng tư, vì sao anh lại trêu em như vậy chứ! Anh Lưu, anh tỉnh lại đi, anh tỉnh lại đi có được không?”

“Anh Lưu, hôm nay là hôn lễ của chúng ta đó, em mặc váy cưới rồi, em mặc váy cưới gả cho anh, làm cô dâu của anh đó. Anh thế này là không muốn cưới em sao?”

“Anh Lưu, sao anh lại không muốn cưới em! Anh đã từng nói phải bạc đầu tới già với em mà! Bây giờ trên đầu em còn chưa mọc tóc bạc nữa, sao anh lại không để ý tới em vậy!”

“Anh Lưu, anh mở mắt ra nhìn em có được không? Em biết anh đang cố ý dọa em, anh đang giả vờ ngủ thôi. Anh Lưu, cầu xin anh đấy, anh đừng giả vờ ngủ nữa, anh tỉnh lại đi, anh nói chuyện với em có được không? Anh Lưu, anh tỉnh lại đi…”

Đã rất nhiều năm từ sau khi Lệ Bảo Khiết qua đời, Nhan Nhã Tịnh chưa từng rơi nhiều nước mắt đến như vậy.

Sao lại nhiều nước mắt thế chứ!

Nhưng mà, dù cô có chảy khô cả nước mắt thì Lưu Thiên Hàn cũng không về được.

Nhan Nhã Tịnh hèn mọn mà chờ đợi, cầu mong trời cao xuất hiện kỳ tích khiến cho Lưu Thiên Hàn bỗng dưng tỉnh lại, dù có là xác chết vùng lên thì cô cũng không sợ. Nhưng mà… anh không mở mắt.

Thịnh Vân Hiên đã khóc ngất đi, Nhan An Mỹ khóc đến độ mắt sưng như quả óc chó, Nhan An Bảo cũng muốn khóc.

Mặc dù đôi mắt đã đầy tơ máu nhưng cậu bé vẫn cố kiềm không để giọt nước mắt nào rơi xuống.

Mẹ, em gái, bà nội và cô đã khóc đến như vậy, bọn họ đều rất buồn, cậu phải an ủi họ!

Ngoài ông nội, bây giờ cậu chính là người đàn ông dũng cảm nhất trong gia đình, cậu phải kiên cường thì mới có thể chống đỡ được cho mọi người trong gia đình này chứ!

“Mẹ, đừng khóc, mẹ đừng khóc nữa được không?” Nhan An Mỹ thấy Nhan Nhã Tịnh khóc dữ dội đến như vậy, cô bé cũng vội an ủi cô.

Nhưng còn chưa dỗ được Nhan Nhã Tịnh thì bản thân cô bé cũng đã khóc tới mức thở không ra hơi.

“Mẹ, đừng khóc nữa, ba ở trên trời cũng nhất định không hy vọng mẹ buồn thế này đâu.” Nhan An Bảo cố nén nước mắt, nói với Nhan Nhã Tịnh như ông cụ non: “Mẹ, mẹ phải kiên cường lên, cho dù có là vì con và An Mỹ thì mẹ cũng phải kiên cường lên!”

Nhan Nhã Tịnh cũng hiểu mình phải kiên cường lên, cho dù có là vì con hai con thì cô cũng phải kiên cường. Bọn chúng đã vĩnh viễn mất ba rồi, cô càng phải kiên cường mới có thể cho chúng một tổ ấm gia đình.

Nhưng cái gọi là kiên cường ấy, nói thì dễ mà làm lại rất khó.

Cô đã từng rất kiên cường, lúc mẹ cô qua đời, em trai thành người thực vật, bạn trai và chị gái phản bội, cô vẫn có thể hiên ngang vượt qua được tất cả.

Nhưng riêng người đàn ông này lại có thể hòa tan hết mọi quật cường của cô, anh đã quá cưng chiều cô, khiến cô quên mất kiên cường là như thế nào. Mà bây giờ, người đàn ông nay lại không cần cô nữa…

Anh Lưu, xin anh hãy quay về được không?

Nhan Nhã Tịnh thét gào từng tiếng đứt quãng trong lòng.

Nhưng còn anh, cuối cùng vẫn không quay trở về.

Ba tháng sau.

Đoàn phim “Thịnh Thế Y Phi” đóng máy, Tôn Lệ làm chủ tiệc mời mọi người cùng đến Lam Điều chơi đêm, uống một đêm không say không về.

Bình Luận (0)
Comment