Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 845

CHƯƠNG 845

“Chiến Thất, bữa sáng tôi sẽ nấu cho Thu Quỳnh, thật sự không khiến anh nhọc lòng đâu!” Lâm Tiêu tiến lên trước một bước, sắc mặt anh ta lạnh xuống, cũng có sự cứng rắn cương quyết không cho phép từ chối: “Chiến Thất, ra ngoài!”

Sắc mặt Tô Thu Quỳnh cũng lạnh lẽo, cô nhìn Chiến Mục Hàng không chút cảm xúc: “Anh Chiến, nơi đây không chào đón anh, mời anh ra ngoài cho!”

Cảm giác không được người khác chào đón thực sự rất khó chịu, mặt Chiến Mục Hàng sầm xuống, nhưng anh ta vẫn kiên nhẫn lấy chìa khóa trong túi áo ra: “Tô Thu Quỳnh, nơi đây anh đã mua lại rồi, sau này anh sẽ ở lại đây, cho nên em đừng hòng đuổi anh đi!”

“Ha!” Tô Thu Quỳnh bật cười, trên khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành kia đầy vẻ châm chọc: “Anh Chiến, từ khi nào thì anh lại biến thành con ruồi con muỗi vậy? Không lỗ nào là không chui, thật khiến người ta cảm thấy kinh tởm!”

Người phụ nữ này, cô lại nói anh ta kinh tởm!

Sắc mặt Chiến Mục Hàng tái xanh, nhưng bởi vì quá yêu Tô Thu Quỳnh, anh ta có thể nhịn.

“Tô Thu Quỳnh, cho dù là biến thành con ruồi con muỗi, anh cũng sẽ không buông tay!”

“Ha!”

Tô Thu Quỳnh cười khẩy, cô cảm thấy nói chuyện với Chiến Mục Hàng đúng là đàn gẩy tai trâu, mệt đến mức không thở nổi.

Vậy là cô dứt khoát lười chẳng thèm nói chuyện tiếp với anh ta nữa.

Nếu như Chiến Mục Hàng đã nhất quyết ăn vạ ở trong căn hộ nhỏ này, vậy được, cô đi.

Tô Thu Quỳnh quay người, trực tiếp đi vào trong phòng mình. Thực ra cô cũng chẳng có bao nhiêu đồ, cô lôi theo vali đặt tất cả đồ vật quan trọng vào, lại xếp thêm mấy bộ quần áo để thay giặt, sau đó đi ra ngoài.

Nhìn Lâm Tiêu vẫn còn đang đứng ở cửa phòng bếp, cô khoác lấy tay Lâm Tiêu, cười tươi như hoa: “Lâm Tiêu, chỗ này của em bị chiếm rồi, chắc em không còn nhà để về nữa, anh có bằng lòng thu nhận em không?”

Lâm Tiêu đảo khách thành chủ, dùng sức nắm lấy bàn tay nhỏ của Tô Thu Quỳnh: “Cầu còn không được!”

Lâm Tiêu nói xong câu này liền cho Chiến Mục Hàng một ánh mắt thị uy, chu đáo kéo vali thay Tô Thu Quỳnh rồi đi sang căn hộ đối diện.

Chiến Mục Hàng cứng đờ người đứng yên tại chỗ, dường như trôi qua một thế kỉ dài đằng đẵng, anh ta mới nhận ra rốt cuộc anh ta gặp phải chuyện gì.

Cho dù anh ta có hạ mình, không biết xấu hổ ăn vạ trong căn hộ nhỏ của Tô Thu Quỳnh để lấy lòng cô thì anh ta cũng không lấy lại được trái tim của cô. Trong lòng Tô Thu Quỳnh, chỉ có Lâm Tiêu.

Chiến Mục Hàng đấm mạnh một đấm lên trên tường, anh ta chuyển tới đây là muốn sống cuộc sống ở chung ngọt ngào với Tô Thu Quỳnh. Thứ anh ta muốn là nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, sao đúng lúc lại cho Lâm Tiêu nhân được cơ hội để Tô Thu Quỳnh tới chỗ Lâm Tiêu ở chứ!

Không! Anh ta tuyệt đối sẽ không buông tay như vậy để Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu được bên nhau!

Chiến Mục Hàng tùy tay ném cái xẻng đảo thức ăn sang một bên, nhanh chân xông sang căn hộ của Lâm Tiêu.

Cửa căn hộ của Lâm Tiêu đã đóng chặt lại, anh ta dùng sức đập cửa: “Lâm Tam, mở cửa!”

Lâm Tiêu thật sự không muốn mở cửa cho Chiến Mục Hàng, nhưng anh sợ cửa nhà mình sẽ bị đập nát, cuối cùng vẫn đi tới mở cho anh ta.

Bình Luận (0)
Comment