Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 900

CHƯƠNG 900

Hai đứa chúng nó luôn chú ý tới tình hình chiến trường bên Nhan Nhã Tịnh. Chúng cảm thấy sau khi bị Lâm Tư Hãn kích thích, quan hệ của Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh chắc chắn sẽ phát triển thêm một bước, ai mà ngờ nửa đường lại có cái bóng đèn là Hách Trung Văn này nhảy ra.

Là thần trợ công của ba mẹ, đương nhiên bọn chúng phải phụ trách dẫn cái bóng đèn 1000W này đi.

“Ba ơi, con cũng nhớ ba lắm.” Nhan An Bảo có hơi xấu hổ nói với khuôn mặt lạnh lùng: “Ba à, ba có thể đi chơi game với con được không ạ?”

“Ba còn định…” chăm sóc chị đại…

Hách Trung Văn không nỡ tách ra với Nhan Nhã Tịnh như vậy, nhưng chẳng mấy khi cây kem nhỏ Nhan An Bảo này thân thiết với anh ta như vậy, anh ta cũng không nỡ từ chối.

Dù sao thì chơi game xong cũng không ảnh hưởng tới việc anh ta chăm sóc chị đại, anh ta cứ chơi với các bé cưng của anh ta trước vậy!

“Ba ơi, con thích nhìn ba với anh trai chơi game cùng nhau lắm! Ba à, ba chơi game cùng anh trai đi mà!” Nhan An Mỹ bật chế độ làm nũng ăn vạ, Hách Trung Văn hoàn toàn buông súng đầu hàng: “Được, ba chơi game với các bé cưng trước!”

Một tay Hách Trung Văn bế Nhan An Mỹ, một tay dắt Nhan An Bảo. Lúc đi tới bên cạnh Lưu Thiên Hàn, anh ta kiêu ngạo ưỡn thẳng lưng, anh ta không cướp được với cậu trẻ cũng vì cậu trẻ là ba ruột của các bé cưng!

Thế nhưng trừ cậu trẻ ra, người đàn ông mà các bé cưng thích nhất chính là anh ta, cậu hai muốn cướp chị đại với anh ta à, không có cửa đâu!

“Ha!”

Hách Trung Văn vừa dẫn hai đứa nhỏ đi ra khỏi phòng, tiếng cười mỉa của Lưu Thiên Hàn đã bật ra từ bờ môi mỏng.

Vốn dĩ Nhan Nhã Tịnh còn rất giận Lưu Thiên Hàn, nhưng nghe thấy tiếng khịt mũi tràn ngập vẻ ghen tuông này của anh làm cô bỗng nhiên hơi buồn cười.

Mà cô cũng thực sự không nhịn nổi nữa, bật cười thật luôn.

“Đi hết cả rồi còn cười ngu cái gì? Nhan Nhã Tịnh, sao cô lại không biết xấu hổ như thế hả!”

Nhan Nhã Tịnh bất đắc dĩ bĩu môi, cô cười thật sự không phải vì Hách Trung Văn, mà là nhìn thấy Lưu Thiên Hàn ghen, trong lòng cô vui sướng.

Thấy Nhan Nhã Tịnh không nói gì, trong lòng Lưu Thiên Hàn càng âm trầm hơn, tầm mắt của anh lạnh lùng dính chặt lấy khuôn mặt Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, để con của cô và Thiên Hàn gọi Trung Văn là ba, cô cũng không ngại loạn luân à!”

Nhan Nhã Tịnh tiếp tục lén cười, nhìn đi, anh Lưu cứ ghen là lại thích xù lông. Cứ xù đi, càng xù thì càng thể hiện anh để ý cô.

Thấy Nhan Nhã Tịnh còn dám cười, trong lòng Lưu Thiên Hàn càng thêm khó chịu. Anh tiến lên trước một bước, thực sự muốn xé nát khuôn mặt tươi cười của người phụ nữ không biết điều này.

“Nhan Nhã Tịnh, loạn luân với Trung Văn làm cô vui lắm có phải không? Cô vô liêm sỉ đến vậy cơ à!”

Lưu Thiên Hàn nói lời này đúng thật là rất cay nghiệt, nhưng Nhan Nhã Tịnh không tức giận, không hề tức giận một chút nào. Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt long lanh cứ nhìn chằm chằm Lưu Thiên Hàn.

Bình Luận (0)
Comment