Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 918

CHƯƠNG 918

“Tô Thu Quỳnh!”

Chiến Mục Hàng tức tới mức quát ầm lên, trong mắt Tô Thu Quỳnh, anh ta là cái loại đàn ông ai tới cũng không từ chối đó sao!

Anh ta rất kén chọn đấy nhé!

Anh ta sống ngần ấy năm, người lọt được vào mắt anh ta cũng chỉ có một mình Tô Thu Quỳnh thôi!

“Sao? Tôi nói trúng chuyện trong lòng anh à, thẹn quá hóa giận hả?” Tô Thu Quỳnh vẫn đang cười, rõ ràng đó chỉ là nụ cười giả tạo, nhưng nụ cười đó ở trên mặt cô vẫn đẹp đến mức thắng muôn vàn lệ sắc trên thế gian.

“Tô Thu Quỳnh, trong lòng em, anh là loại đàn ông như vậy sao!” Chiến Mục Hàng nắm chặt tay Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, anh và Lâm Tiêu không giống nhau!”

“Đúng, Chiến Mục Hàng, anh và Lâm Tiêu không giống nhau.”

Tô Thu Quỳnh hít một hơi, sau đó nở nụ cười như có như không, nói rằng: “Lâm Tiêu và anh Chiến không giống nhau! Lâm Tiêu biết tôn trọng người khác, chứ không giống anh, chỉ biết cưỡng ép người khác thôi! Chiến Mục Hàng, anh và Lâm Tiêu không giống nhau! Anh không sánh được với Lâm Tiêu! Anh vĩnh viễn không sánh bằng Lâm Tiêu!”

“Tô Thu Quỳnh!”

Chiến Mục Hàng thực sự bị Tô Thu Quỳnh làm cho tức điên rồi, sau khi anh ta hôn cô, lại muốn bẻ gãy cổ cô, nhưng anh ta lại không nỡ.

Từng mảng màu đỏ trong phòng tắm phòng tổng thống ở khách sạn vẫn kích thích đôi mắt của Chiến Mục Hàng vô cùng mãnh liệt, anh ta sợ mình quá đáng quá sẽ khiến Tô Thu Quỳnh không còn thiết sống một lần nữa.

Chiến Mục Hàng thực sự cảm thấy mình vô cùng mâu thuẫn, anh ta muốn giam cầm Tô Thu Quỳnh bên cạnh mình, để người trên cả thế giới đều biết Tô Thu Quỳnh là người phụ nữ của anh ta. Nhưng anh ta sợ, anh ta sợ anh ta ép quá mức sẽ bị phản tác dụng, sẽ khiến Tô Thu Quỳnh phát bệnh trầm cảm, trên đời này sẽ không còn Tô Thu Quỳnh nữa.

Sau khi Chiến Mục Hàng buông cô ra, Tô Thu Quỳnh vẫn nằm yên lặng trên sofa, cho dù tê liệt nằm đó như một cái xác biết đi thì sự chát ghét trong lòng cũng chẳng thể nào bày tỏ được.

Tô Thu Quỳnh bỗng ngồi dậy khỏi sofa, cô úp sấp sang một bên, không kìm chế được mà nôn khan.

Gần đây dạ dày của cô rất kém, cả ngày hôm nay gần như không ăn được bao nhiêu thứ, cô nôn mãi một hồi lâu nhưng chẳng nôn ra được gì cả.

Nhìn thấy Tô Thu Quỳnh nôn ọe như vậy, khuôn mặt tuấn tú của Chiến Mục Hàng tái mét, anh ta nhìn chằm chằm Tô Thu Quỳnh, trong mắt có phẫn nộ, có đau lòng, nhưng càng nhiều hơn vẫn là sự bất lực.

“Tô Thu Quỳnh, anh khiến em cảm thấy ghê tởm đến vậy sao!” Chiến Mục Hàng khàn giọng gào lên: “Tô Thu Quỳnh, em dựa vào đâu mà đối xử với anh như thế!”

“Chiến Mục Hàng, con người quý ở chỗ tự mình biết mình.” Tô Thu Quỳnh vừa nói xong câu này, lại không kiềm chế được mà nôn khan: “Anh Chiến, nếu như anh đã biết mình khiến người khác thấy ghê tởm, vậy thì mong anh rủ lòng thương, đừng có làm tôi khó chịu nữa.”

“Chiến Mục Hàng!”

Chiến Mục Hàng đấm một quyền thật mạnh lên sofa, người phụ nữ này luôn có thể ép anh ta phát điên, anh ta chỉ ước gì xé rách bản mặt cô ra, nhưng anh ta lại không nỡ ra tay.

Anh ta chỉ có thể ép bản thân phát điên.

Bình Luận (0)
Comment