Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 992

Chương 992

Lưu Thiên Hàn tức chết mất thôi, trên đời này luôn có một người, đánh không đánh được, mắng cũng vô dụng, chỉ có thể khiến bản thân tức tới phát rồ phát điên.

“Em không về! Cái đồ ăn cướp, đồ lưu manh biến thái nhà anh! Anh buông em ra!”

Cuối cùng Nhan Nhã Tịnh cũng tránh thoát được khỏi sự kìm kẹp của Lưu Thiên Hàn, cô liên tục lùi về đằng sau mấy bước, đôi mắt say mông lung nhìn Lưu Thiên Hàn: “Em nói cho anh biết, anh đừng có mong em sủng hạnh anh! Em nói cho anh biết, đến cả một đầu ngón tay của ngôi sao nhỏ của em anh cũng không bằng! Cho dù anh có cầu xin em sủng hạnh anh thì em cũng sẽ không nhìn anh thêm một cái đâu! Hừ!”

Nhan Nhã Tịnh kiêu ngạo quay mặt sang một bên. Vốn dĩ còn có mấy người ở lại đây hóng hớt, nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Thiên Hàn, mọi người đều nhanh nhẹn vọt về phòng riêng của mình!”

“Nhan Nhã Tịnh!”

Đôi mắt Lưu Thiên Hàn như bốc lửa, anh không biết nên dùng từ gì để hình dung cơn phẫn nộ trong lòng mình nữa.

Đến cả một ngón tay của đám trai bao kia mà anh cũng không bằng?

Cô dám nói anh không bằng đám trai bao kia ư!

Phi phi phi!

Đầu anh thực sự bị lừa đá rồi, làm sao anh phải lấy bản thân ra so sánh với đám trai bao kia chứ!

Lưu Thiên Hàn túm lấy cánh tay Nhan Nhã Tịnh, anh tưởng rằng lần này Nhan Nhã Tịnh lại tránh, ai ngờ ngay sau đó Nhan Nhã Tịnh lại ngoan ngoãn vùi vào trong lòng anh.

Trước đó Lưu Thiên Hàn còn đang tức đến mức hận không thể đánh chết cô, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ cô ngoan ngoãn đáng yêu như con mèo nhỏ, trong lòng anh lập tức mềm nhũn, không nổi giận được nữa.

Đầu óc Nhan Nhã Tịnh hỗn loạn hết lên, cả người cũng say đến mức tinh thần đã hơi tan rã.

Cô ngẩng mặt lên nhìn Lưu Thiên Hàn, cười ngây ngô lấy lòng, như con cún đang vẫy cái đuôi nhỏ, dáng vẻ nịnh nọt này của cô thực sự khiến Lưu Thiên Hàn không thể nổi nóng dù chỉ một chút.

“Nhan Nhã Tịnh, tôi đưa cô về nhà.”

Lưu Thiên Hàn thấy Nhan Nhã Tịnh say khướt như thế này rồi cũng không quan tâm tới đám Cao Bắc Vinh đang đợi ở phòng riêng. Anh bế ngang Nhan Nhã Tịnh lên, gọi điện thoại cho Nhạc Dũng rồi cứ thế bế Nhan Nhã Tịnh nhanh chân đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

Ngay lúc bế ngang Nhan Nhã Tịnh lên, Lưu Thiên Hàn không khỏi thấy sững sờ. Cảm giác bế cô thế này vô cùng quen thuộc, như thể trước đây anh đã bế cô vừa dịu dàng vừa cẩn thận vô số lần.

Lưu Thiên Hàn cười khẩy một tiếng, xóa sạch những suy nghĩ lung tung trong đầu mình đi, anh làm người thực vật nhiều năm như vậy, không thể có giao tiếp gì với Nhan Nhã Tịnh được. Có thứ suy nghĩ này được thì đúng là trúng tà thật rồi!

Lưu Thiên Hàn đặt luôn Nhan Nhã Tịnh ra ghế sau. Thấy Nhan Nhã Tịnh say đến mức cứ cười ngây ngô mãi, nghĩ một lát, cuối cùng anh vẫn ngồi xuống bên cạnh Nhan Nhã Tịnh, bảo Nhạc Dũng lái xe.

Nhan Nhã Tịnh vốn dĩ còn yên lặng ngồi trên ghế, xe vừa lái cô đã nhào lên người Lưu Thiên Hàn.

Cô nâng cằm Lưu Thiên Hàn lên, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Lưu Thiên Hàn hết lần này đến lần khác như đang trêu ghẹo.

“Trông anh đẹp thật đấy!”

Bình Luận (0)
Comment