Nghe Cái Bút Nói Rằng Anh Thầm Yêu Em?

Chương 37

Giang Thành thấy Hướng Vi không trả lời, lại hỏi một lần nữa: “Bút của tôi cũng biết cái gì?”

“…” Cậu ấy không thể buông tha cái đề tài này sao?

Hướng Vi nhìn đi hướng khác, im lặng ăn một miếng kem, làm bộ như không nghe thấy Giang Thành hỏi gì cả.

Dù sao thì cùng một vấn đề, cô từ chối trả lời hai lần.

Giang Thành: “…”

Tiểu bảo bối của cậu ngày càng lạnh lùng là như thế nào vậy?

….

Một tuần sau, Hướng Vi rốt cuộc cũng sửa nickname, từ “Vi Vi tiểu bảo bối” đổi thành “Vi Vi”. Thực tế cô muốn đổi thành “Cẩu Tử”, đang chuẩn bị xác nhận thì Nhị Hắc bỗng nhiên nói:

“Cô lấy nickname như vậy có nghĩ qua cảm nhận của chủ nhân nhà ta không?”

Cảm nhận của Giang Thành? Cô chính là để ý cảm nhận của Giang Thành, mới không thể không đổi thành “Cẩu Tử” mà!

Hướng Vi không dám đem những lời này ra nói với Nhị Hắc, nhất thời không phản ứng lại, ngơ ngác nhìn màn hình di động, trong đầu đem từ “Cẩu Tử” gắn với những tin nhắn nhận được gần đây, ví như ‘Cẩu Tử, cậu là nữ thần của tôi’, ‘Cẩu Tử, tôi phải sinh chó con cho cậu’, ‘Cẩu Tử, tôi yêu cậu’ ….

Càng nghĩ cái tên này không được.  Không những khó nghe, mà còn đem những tin nhắn ngọt ngào biến thành thứ bình dân.

Hướng Vi một lần nữa lại bị chính lí lẽ của mình thuyết phục, tay đã đặt ở lệnh xác nhận. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, lại nghe Nhị Hắc nói: “Cô có nên thương lượng với chủ nhân nhà ta một chút? Bạn gái cậu ấy sắp trở thành “Cẩu Tử” của cư dân mạng cả nước?”

Hướng Vi: “….”

Cẩu Tử của cư dân mạng cả nước?

Thật may Nhị Hắc ngăn cản cô đúng lúc, nếu không ‘Cẩu Tử’ này sẽ được gọi một tuần.

Hướng Vi thầm hô to không được, lập tức vứt bỏ ý định ‘Cẩu Tử’ đi.

Lần lấy nickname mới này, Nhị Hắc cho cô một kiến nghị.

Nhị Hắc: “ Trên mạng bây giờ thịnh hành mấy cái tên như ‘Ta phải sinh con cho Bành XX’, ‘Vương XX là chồng của ta’, ‘Ta là cô vợ nhỏ của Lý XX’. Cô có thể thử áp dụng cho cô ví như: ‘Tôi phải sinh con cho Giang Thành, Giang Thành là chồng của tôi, tôi là cô vợ nhỏ của Giang Thành…”

“….” Hướng Vi: Loại nickname này mày tự để mà dùng đi.

Nhị Hắc: “Người và yêu không sinh được con. Mà ta là một yêu tinh chân chính.”

“…” Mày nghiêm túc như vậy làm gì chứ

Hướng Vi bỏ qua kiến nghị của Nhị Hắc, tay đặt ở nickname Vi Vi mà xác nhận.

Sửa xong nickname, Hướng Vi vui vẻ đi gặp Giang Thành.

Giang Thành nhướng mày nhìn điện thoại di động của cô, trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “ Tại sao lại là Vi Vi?”

Vì sao ư?

Có vấn đề gì sao?

Hướng Vi mở to đôi mắt tròn xoe, ngẩng đầu nhìn Giang Thành.

Giang Thành quay đầu lại, chuyển ánh mắt từ điện thoại của Hướng Vi sang màn hình máy tính của cửa hàng cà phê, một lúc sau cậu mới nói, giọng điệu đầy ghen tuông:

“Vi Vi của tôi.”

“……”

Hướng Vi mặt đầy vạch đen, không rõ Giang Thành ăn dấm ở đâu? Không gọi là Vi Vi chẳng lẽ muốn đổi thành ‘Vi Vi của Giang Thành’?

Cái này thật sến súa!

Hướng Vi nổi da gà, sau đó lại cúi đầu cười cười, đầu óc đều là thưởng thức câu nói “Là Vi Vi của tôi.”

Tuy rằng biết cậu ấy nói đều là nói theo kịch bản, nhưng…. Cô vẫn cảm thấy rất ngọt ngào.

Qua mười giờ sáng, trong tiệm cũng ít khách đi, Hướng Vi nhân lúc trong tiệm không có khách, liền ngồi bên cạnh cửa sổ làm bài tập nghỉ đông.

Quy mô của nhà hàng cũng không lớn, tính cả Giang Thành và Hướng Vi, tổng cộng cũng chỉ có năm nhân viên. Ba người còn lại thì có hai người làm việc trong phòng bếp, một người làm công việc phục vụ giống Hướng Vi. Khi nhận công việc, bà chủ đã nói với Hướng Vi, khi rảnh rỗi có thể học ở trong tiệm, cho nên cô mới mang theo bài tập nghỉ đông.

Giang Thành đứng ở trước quầy thu ngân nhìn Hướng Vi trong chốc lát, thấy cô liên tiếp nhíu mày, đoán rằng có lẽ là cô đã gặp bài khó, đang muốn đi qua giảng bài cho cô, chợt nghe hệ thống đón khách tự động báo một tiếng “Hoan nghênh quý khách”, vừa nhìn thấy liền không khỏi nhăn mày.

Hướng Vi cũng biết có khách tới, vội vàng buông bút, chuẩn bị đi làm việc, không ngờ vừa ngẩng đầu lên thì thấy một khuôn mặt quen thuộc.

“Trần Việt?” Hướng Vi kinh ngạc nói.

Năng lực nhớ mặt người của cô không được tốt lắm, đặc biệt là đối với những nam sinh chỉ gặp mặt một lần, thông thường sẽ không nhớ rõ mặt của đối phương. Nhưng mà Trần Việt là ngoại lệ, bởi vì … Cậu ta thật sự rất kì quái. Làm người ta gặp mặt cậu đều sẽ rất khó quên. Huống hồ cậu ta còn là bạn trai của Dư Thanh Dao, chỉ cần với thân phận này cũng đủ làm cho cô phải nhớ rõ cậu ta.

Đang còn kinh ngạc thì Trần Việt đã đi tới trước mặt Hướng Vi.

Trần Việt: “Chào, Hướng Vi.”

Hướng Vi thật sự rất sợ cùng nói chuyện với vị bạn học này, mở miệng nói một câu: “Chào cậu.”

“Có người nói với tôi một chuyện, tôi muốn tới xác nhận với cậu. Tôi biết như vậy rất mạo muội, nhưng mong cậu có thể phối hợp.” Khi nói chuyện, Trần Việt đẩy cái kính đen trên mũi.

Hướng Vi nghe được câu “có người nói với tôi một chuyện” thì cũng đã nhờ Nhị Hắc đọc tiếng lòng của cậu ta. Trực giác nói cho cô biết, cái “có người” này chính là Dư Thanh Dao.

Quả nhiên, Nhị Hắc nhanh chóng nói với Hướng Vi: “Dư Thanh Dao nói cho cậu ta, nếu cậu ta học Đại học Công nghệ thông tin thì về sau sẽ chẳng làm nên trò trống gì, khuyên cậu ta nên đi học ngành khác. Dư Thanh Dao còn nói với cậu ta, nếu không tin có thể tới xác nhận với cô.”

Hướng Vi: “….”

“Dư Thanh Dao muốn mượn Trần Việt thử xem cô có phải là trọng sinh hay không.” Nhị Hắc sợ Hướng Vi không hiều, nhắc nhở cô.

Hướng Vi gật đầu: Tao biết.

Sau đó trả lời với Trần Viêt: “Mình sẽ trả lời cậu.”

“Cảm ơn cậu.” Trần Việt khách khí nói một tiếng, sau đó mới nói ra yêu cầu của mình. Không hề sai lệch so với lời Nhị Hắc nói.

Hướng Vi kiên nhẫn nghe Trần Việt nói, sau đó nói: “Mình còn không biết sau này mình có thi đậu đại học hay không thì làm sao mà biết tương lai cậu có đạt được thành tựu gì hay không chứ?”

“Tôi cũng cho là như vậy.” Trần Việt vẻ mặt mê man: “Nhưng người kia….”

Hướng Vi: “Người kia nói cái gì cậu cũng đều tin sao?”

Trần Việt trầm mặc giây lát: “Tôi tin cô ấy.” Trong âm thanh mang theo một chút đau đớn.

Nhị Hắc: “Cậu ta vẫn còn thích Dư Thanh Dao. Chỉ tiếc là Dư Thanh Dao đã hạ quyết tâm bỏ rơi cậu ta rồi.”

Bởi vì tương lai cậu ta không làm nên trò trống gì sao? Hướng Vi âm thầm hỏi Nhị Hắc.

Nhị Hắc: “Đời trước là như thế này. Cậu ta tốt nghiệp đại học xong liền kết hôn cùng với Dư Thanh Dao, làm nhân viên IT cho công ty người nhà, tiền lương cũng không thấp, nhưng cũng không có thành tựu lớn gì cả, gần ba mươi tuổi vẫn chỉ là một nhân viên bình thường.”

Xem ra Dư Thanh Dao không lừa Trần Việt.

Có lẽ đúng như Dư Thanh Dao nói, đổi sang một ngành khác có lẽ tương lai Trần Việt sẽ khác.

Nhưng…

Làm thế nào để vừa không bại lộ bản thân, vừa có thể nói cho Trần Việt biết?

Hướng Vi còn đang nghĩ cách, liền thấy Trần Việt thở dài một tiếng sau đó nói:

“Tôi biết rồi. Cô ấy là lừa tôi đến gặp cô.”

Lừa cậu ta đến gặp cô? Cậu ta lại nghĩ đi đâu vậy? Hướng Vi mặt đầy nghi hoặc.

Lúc này Trần Việt lại lẩm bẩm: “Lần trước tôi cũng đã nói với cô ấy, cô không phải là mẫu người tôi thích, cô ấy vì cái gì mà lại cứ tác hợp cho chúng ta?”

Hướng Vi không hiểu vì sao mình bị ghét bỏ: “…”

“Không dám giấu cậu, thật ra mình…” Hướng Vi đang muốn nói mình đã có bạn trai, lại bị người ta giành trước một bước.

Người kia không phải ai khác mà chính là bạn trai của cô.

“Cậu đang nói gì với bạn gái tôi vậy?” Giang Thành lạnh mặt đi tới.

Bạn gái? Đầu tiên Trần Việt ngẩn ra, sau đó lại vui mừng nói: “Chúc mừng, chúc mừng. Hai người có thể ở bên nhau, tôi an tâm rồi.”

Hướng Vi: “….” Anh bạn này rốt cuộc là vui mừng cái gì chứ?

Hay cậu ta lo lắng có một ngày cô sẽ theo đuổi cậu ta?

“….”

Tư duy của hắn như vậy mà học IT như thế nào mà lại không làm nên trò trống gì chứ?

Đây chắc hẳn phải là một nhân tài đi.

Hướng Vi hỏi Nhị Hắc: Cậu ta tương lai thật sự sẽ không làm nên trò trống gì sao?

Nhị Hắc: “Đời trước quả thật là như thế. Còn đời này thì không biết. Đời này cô còn sống, có rất nhiều chuyện cũng sẽ thay đổi. Không chừng tương lai của Trần Việt cũng sẽ thay đổi.”

Cô và Trần Việt hình như không có liên quan tới nhau nha!

Hướng Vi cái hiểu cái không.

Kế hoạch xuống tay với tình địch của Giang Thành bị hai tiếng chúc mừng của Trần Việt làm cho cậu không thể nào xuống tay được, im lặng nửa giây mới nhàn nhạt nói: “Cảm ơn.” Sau đó một tay nắm tay của Hướng Vi, một tay cầm bài tập của cô, đi đến quầy thu ngân.

“Ngồi ở đây làm.” Giang Thành lấy cho Hướng Vi một cái ghế nhỏ đặt bên cạnh quầy thu ngân.

Hướng Vi: “….” Vì cái gì mà Giang Thành lại mang bộ dạng “thành thực ngồi ở đây làm bài tập, đừng ra ngoài đi trêu hoa ghẹo nguyệt” chứ?

….

Trần Việt đột nhiên tới hỏi, làm Hướng Vi ý thức được Dư Thanh Dao đã bắt đầu hành động, sau này khi tan làm về nhà phải cẩn thận hơn, đề phòng hai mẹ con họ Dư. Nhưng cô vẫn sợ có cái gì đó xảy ra.

Sau khi ăn cơm tối, Hướng Minh Cường hỏi: “Việc làm thêm thế nào?”

“Rất tốt ạ.” Hướng Vi trả lời đúng sự thật: “Mọi người trong tiệm đều rất tốt, bà chủ cũng rất tốt, còn cho con làm bài tập trong tiệm.”

Hướng Minh Cường nghe vậy gật gật đầu, không hỏi nữa.

Dư Lệ thấy vậy lạnh lùng liếc Hướng Vi một cái, sau đó bày bộ mặt giả tạo cười nói: “Thanh Dao cũng được giáo viên giới thiệu cho một công việc, làm trợ giảng cho một giáo viên bổ túc.”

“Thật vậy ư?” Hướng Minh Cường cười nói: “Như vậy cũng coi như là một cô giáo nhỏ. Có tiền đồ. Ở trung tâm bổ túc có vất vả không?”

“Không vất vả.” Dư Thanh Dao cười ngoan ngoãn: “Chỉ có điều so với chị thì có mệt hơn chút, vì không có bạn trai giúp đỡ.”

Hướng Vi vừa nghe lời này, liền biết có chuyện không ổn, còn chưa nghĩ được đối sách, liền nghe Hướng Minh Cường không vui hỏi:

“Bạn trai?”

Những lời này là nói với Hướng Vi.

Hướng Minh Cường nghe ra ý trong lời nói của Dư Thanh Dao, nhìn Hướng Vi bằng ánh mắt vô cùng nghiêm khắc.

Hướng Vi hốt hoảng không thôi, tay cần đũa run lên, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết trả lời như thế nào.

“Con có bạn trai?” Hướng Minh Cường hỏi.

Hướng Vi: “Con…”

“Dừng!” Nhị Hắc nói với Hướng Vi, vẻ mặt đắc ý.

Dừng cái gì? Hướng Vi giương mắt, phát hiện ra Hướng Minh Cường, Dư Lệ, cùng Dư Thanh Dao đều đơ như tượng, vui sướng hỏi: Mày có thể ngưng đọng thời gian?

“Tất nhiên!” Nhị Hắc hất cẳm thật cao, trên mặt viết mấy chữ to đùng “mau tới quỳ lạy bản yêu tinh đi”.

Hướng Vi: “…” Khiêm tốn một chút không được sao?

Sau thời gian yên lặng, Hướng Vi cũng không hề sợ hãi, bắt đầu suy nghĩ xem phải giải quyết việc này như thế nào?

Nhị Hắc thật đúng lúc mang tiếng lòng của Dư Thanh Dao nói với Hướng Vi: “Chuyện cô cùng chủ nhân nhà ta yêu đương là do Dư Thanh Dao nghe được từ chỗ Trần Việt. Khi Trần Việt tới tìm cô ta, suýt chút nữa thì đụng phải Hướng Minh Cường. Lá gan của cô ta cũng thật lớn, không sợ chuyện của cô ta với Trần Việt bị lộ ra sao?”

Đem chuyện của cô ta và Trần Việt nói ra?

Tại sao cô không nghĩ ra chứ?

Hướng Vi liền để Nhị Hắc giải trừ pháp thuật, sau đó nói với Hướng Minh Cường: “Ý của Thanh Dao hẳn là, công việc của con tương đối nhẹ nhàng, không có bạn trai giúp cũng được, còn em ấy…”

Nói tới đây, Hướng Vi lại nhìn về phía Dư Thanh Dao, thâm ý mà nói: “Kỳ thật chỉ cần em mở lời, có người rất vui lòng giúp đỡ, hôm nay chị còn gặp phải…”

“Em không cần giúp!” Dư Thanh Dao chặn lười Hướng Vi, ngữ khí dồn dập, sợ hãi, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại như cũ, cười nói: “Em chỉ là đến lớp học bổ túc thấy các cô giáo đều có bạn trai đưa đón nên nói vậy.”

Hướng Minh Cường hoài nghi mà nhìn chằm chằm Dư Thanh Dao, sau đó nói: “Tập trung học tập. Đừng nghĩ tới chuyện khác.”

“Vâng.” Dư Thanh Dao gật đầu, trên mặt đầy ủy khuất.

Hướng Vi thở phào một hơi, thầm nghĩ về sau không thể để Giang Thành tới đưa đón cô. Nếu không may gặp phải Hướng Minh Cường sẽ rất phiền phức.

Nhưng ngày hôm sau, Giang Thành liền gặp phải Hướng Minh Cường.

Hướng Vi không thể nghĩ tới Hướng Minh Cường lại có thể đến tiệm làm thêm của cô, càng không nghĩ tới, cô còn chưa kịp phản ứng thì Giang Thành đã rất nhiệt tình lễ phép đi ra đón, làm như rất thân quen với cha cô.

Giang Thành: “Chú Hướng, sao chú lại tới đây? Chú ngồi đi ạ.”

Chú Hướng? Hướng Vi ngây người.

Hướng Minh Cường cũng bị sự thân quen của nam thanh niên này làm cho ngạc nhiên, nhìn Hướng Vi rồi lại nhìn vị này mấy lần, nghĩ đến lời nói tối qua của Dư Thanh Dao, lập tức trầm mặt hỏi: “Cậu là ai?”

“Chú không biết cháu?” Giang Thành: “Cháu là…”

“Bạn học!” Hướng Vi ngắt lời Giang Thành, sau đó trong lòng điên cuồng thét gào với Nhị Hắc: Dừng! Mau dừng lại!

“….” Nhị Hắc trợn trừng mắt, vung tay lên: “Toại nguyện cho cô.”

Thời gian lập tức dừng lại.

Hướng Vi thở phào một hơi, bình tình lại mới hỏi: Tại sao Giang Thành lại biết cha tao?

Nhị Hắc: “Có thể trong tương lai cô đem cậu ấy về gặp người lớn.”

Hướng Vi: “…”

“Bây giờ phải làm sao?” Hướng Vi hỏi Nhị Hắc.

Nhị Hắc suy nghĩ nửa giây: “Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể đem chủ nhân nhà ta ra hoán đổi.”

Hoán đổi?

Đúng! Đem Giang Thành bình thường kia ra đây, mọi chuyện liền dễ giải quyết.

Nhưng mà….

Làm thế nào mới có thể hoán đổi? Hướng Vi lại hỏi.

“Cái này rất đơn giản.” Nhị Hắc: “Lấy lòng cậu ấy!”

“….” Hướng Vi: “Lấy lòng như thế nào?”

Nhị Hắc: “Cô có thể lên mạng tìm kiếm cách lấy lòng bạn trai.”

Hướng Vi: “Đúng vậy.”

Một phút sau, Hướng Vi tìm thấy được kết quả như thế này—

Trên giường, lấy lòng bạn trai có n cách.

XXX, làm bạn trai càng thích mình hơn.

Lảm tốt việc ở trên giường là bước đầu tiên để lấy lòng bạn trai.

…..

Hướng Vi: “…..”

Đây đều là thứ thiếu nhi không nên đọc nha.
Bình Luận (0)
Comment