*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lạc Lạc: Lâu lắm chúng mình mới ngoi lên, mong các tình yêu không có giận dỗi vì chậm chương nha nha nha Hướng Vi không thân thiết với mọi người nên giới thiệu một chút thì không nói gì nữa, mọi người cùng nhau yên lặng ăn cơm.
Nhóm học sinh giỏi kia thấy cô không nói chuyện, sợ cô xấu hổ nên gợi chuyện nói:
“Làm sao mà cậu lại trông xinh thế?”
Người nói là Lâm Thanh Hoa, trên khuôn mặt thư sinh tràn ngập vẻ ham hố học tập.
Hướng Vi: “……”
Cậu ấy hỏi thật đấy à?
“…”
Làm sao mà xinh? Đây là câu hỏi kiểu gì vậy?
Hướng Vi cảm thấy cạn lời, đáp: “Mình cũng không biết, chắc là tự nhiên lớn lên nó đã vậy rồi.”
Lâm Thanh Hoa ra vẻ hiểu rõ: “À, hóa ra là kiểu đẹp bẩm sinh.”
Hướng Vi: “…” Cô có nên cảm ơn vì đã khen không.
Hướng Vi không biết trả lời Lâm Thanh Hoa như thế nào thì nghe thấy Trần Việt nói: “Trước kia cậu ấy trông xinh hơn giờ nhiều.”
Hả??? Hướng Vi nhìn về phía Trần Việt: Có ý gì, giờ mình không xinh à?
Trần Việt: “Trước kia trắng hơn bây giờ.”
“…” Hướng Vi gượng cười: “Do học quân sự…. phơi nắng.” Xong thì cô nhìn về phía Giang Thành: Sinh viên trường F các anh đều thần kỳ như thế này à? Hay là chỉ có một số người thần kỳ lại bị em không may gặp phải thế?
Giang Thành cười không nói, nhanh tay bóc vỏ tôm để vào bát cô, nhân tiện nghiêng đầu nói bên tai cô: “Anh không chê em.”
Hướng Vi: “……”
Chỗ ăn cơm ở gần trường đại học F, trong tiệm cơm phần lớn đều là sinh viên trường F, Hướng Vi tò mò nhìn quanh xem các bạn học sinh giỏi thì trông như thế nào, không ngờ lại vô tình nhìn thấy người quen.
Hướng Vi ngẩn người, muốn quay đầu đi hướng khác, không ngờ người ta cũng thấy cô rồi.
“Thật trùng hợp, Vi Vi.” Diệp Lộ Uyển đi đến, cười dịu dàng.
Hướng Vi gật đầu, không nói gì.
Diệp Lộ Uyển nhìn mấy nam sinh ngồi cùng bàn, nhẹ nhàng nói: “Chào mọi người, mình là bạn cùng phòng của Vi Vi, Diệp Lộ Uyển.”
Ba người kia quay đầu nhìn, cũng đồng thời lịch sự chào lại: “Chào cậu.”
Sau đó ư, không có sau đó.
Một ánh mắt ngạc nhiên cũng không cho Diệp Lộ Uyển.
Diệp Lộ Uyển từ nhỏ đã là hoa hậu giảng đường, chưa bao giờ bị nam sinh đối xử lạnh nhạt như vậy, nụ cười cứng đờ trên mặt, một hồi lâu mới nói với Hướng Vi: “Mình có hẹn với bạn rồi, mình đi trước nhé.”
“Ừ.” Hướng Vi cảm thấy thật ngoài ý muốn, Diệp Lộ Uyển hôm nay chỉ đến chào hỏi rồi đi, cô còn tưởng là…
Quay đầu lại, Hướng Vi lại phát hiện ba tên học sinh giỏi kia đang đắm chìm trong vị ngon của tôm hùm đất, hoàn toàn không có bị cô gái xinh đẹp hồi nãy làm phiền, cảm thấy cực kì tò mò hỏi: “Các cậu không thích nhìn gái đẹp sao?”
Cô tưởng rằng nam sinh đều thích ngắm gái đẹp chứ.
Quách Ngọc trả lời Hướng Vi: “Có nhìn rồi.”
Nhìn rồi? Ý là cái liếc mắt khi chào hỏi Diệp Lộ Uyển kia á?
Hướng Vi: “…”
Nhị Hắc: Chắc là so với người đẹp thì họ yêu học tập hơn.
Hướng Vi: “…” Mấy lời này nghe quen tai thế nhể.
Phía bên kia, Diệp Lộ Uyển đang tức đến hộc máu, đi vào trong toilet, lấy điện thoại gọi điện: “Cậu giúp mình tìm hiểu một chút về bạn cùng phòng của Giang Thành. Giang Thành không thèm nhìn mình còn không tính, mấy kẻ bạn cùng phòng kia cũng dám bơ mình. Tức chết mình rồi. Hừ, xem mình có chơi đùa chết bọn họ không?”
Nói chuyện điện thoại xong, Diệp Lộ Uyển đứng trang điểm lại trước gương, biểu cảm trên mặt lại quay lại vẻ dịu dàng trang nhã hồi nãy.
Vừa ra khỏi cửa, cô lại thấy một nam sinh trên bàn cơm hồi nãy, đang đứng ở bên hành lang nghe điện thoại, trong miệng nói.
“Lúc trước nói chia tay là cậu, giờ muốn quay lại cũng là cậu. Thanh Dao, cuối cùng cậu muốn cái gì?”
“Dĩ nhiên tôi tin cậu. Nếu không tin cậu thì tôi đã không bỏ qua khoa IT mà đi học tài chính.”
“Tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa. Nếu cậu đã khẳng định rằng hai chúng ta ở cạnh nhau sẽ không có tương lai thì đừng có gọi điện cho tôi nữa.”
Diệp Lộ Uyển mặc dù không nghe thấy người bên kia nói gì nhưng cũng có thể đoán được là bạn gái cũ của nam sinh này đang muốn qauy lại. Cô đợi đến khi cậu ta cúp điện thoại thì đi qua cười nói: “Bạn gái cũ?”
Trần Việt ngẩn ra, thấy người trước mặt là bạn cùng phòng của Hướng Vi thì gật đầu: “Ừ.”
“Để mình chỉ cho cậu một cách.” Diệp Lộ Uyển đứng thẳng nhìn vào mắt Trần Việt, cười quyến rũ: “Tìm một bạn gái mới, người cũ sẽ không lằng nhằng nữa.”
Trần Việt nghe thấy, lấy tay đẩy đẩy mắt kính trên mũi, nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi của phương án này, sau đó mới nói: “Hiện tại tôi không có tính toán kiếm bạn gái nên phương án này không thực hiện được rồi. Nhưng mà vẫn cảm ơn cô.” Nói xong thì cậu ta quay người muốn đi.
Diệp Lộ Uyển không đoán được tên nam sinh này lại ngay thẳng như thế, cố nói với theo: “Cậu có thể lừa cô ấy rằng cậu đã có bạn gái mà.”
Trần Việt nghe thế thì dừng bước, quay đầu lại nói: “Trước nay tôi chưa từng lừa người khác.”
“…” Diệp Lộ Uyển cảm thấy nam sinh ngốc nghếch ngờ nghệch này có chút đáng yêu, cô ta đi về phía cậu rồi nói tiếp: “Thực sự cậu chưa bao giờ lừa người khác ư?”
Trần Việt gật đầu.
Diệp Lộ Uyển: “Thế mình hỏi cậu, mình có xinh đẹp không?”
Trần Việt: “Xinh.”
Diệp Lộ Uyển cười đắc ý, lại hỏi: “Thế cậu có muốn lấy số điện thoại của mình không?”
Trần Việt: “Không.”
“…” Diệp Lộ Uyển: “Cậu không muốn làm quen với nữ sinh xinh đẹp sao?”
Trần Việt suy nghĩ mấy giây rồi đáp: “Muốn, nhưng không muốn làm quen cô.”
Gân xanh trên trán Diệp Lộ Uyển nhảy lên, vẻ thanh lịch trên mặt cũng không giữ nổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vì sao?”
Trần Việt ăn ngay nói thật: “Cô phải gu của tôi.”
Diệp Lộ Uyển tức đến nổ phổi, trên thế giới này sao lại có tên kì quái như thế này chứ.
Phát điên một lúc, Diệp Lộ Uyển mới hít sâu một hơi, duỗi tay ra: “Cho mình xin số điện thoại của cậu.”
Trần Việt: “Xin lỗi, tôi không thể cho cô số điện thoại.”
Diệp Lộ Uyển: “Vì sao?”
“Vì cô có vẻ có hứng thú với tôi, mà tôi không có hứng thú với cô. Tôi sợ cô có số điện thoại của tôi thì sẽ quấy rầy tôi.” Nói xong, Trần Việt quay người đi luôn.
Để mặc một mình Diệp Lộ Uyển bị sỉ nhục lòng tự tin đang như quả bom sắp phát nổ.
Khi Trần Việt quay trở về đại sảnh, Giang Thành vừa mới đi thanh toán, trên bàn chỉ còn Hướng Vi và hai người kia.
“Hướng Vi.” Trần Việt ngồi xuống.
Hướng Vi thấy Trần Việt quay lại thì thở phào một cái. Cuối cùng cũng có một người để nói chuyện rồi. Mặc dù Trần Việt cũng khá kỳ lạ nhưng ít nhất hai người cũng biết nhau một chút, đối với mạch não của cậu ta thì cô cũng biết một ít, không đến mức nói ba câu thì thôi.
“Có chuyện gì thế?” Hướng Vi hỏi.
Trần Việt: “Cậu có thể đống ý với mình một chuyện không?”
Hướng Vi: “Chuyện gì?”
Trần Việt: “Đừng cho bạn cùng phòng của cậu số điện thoại của mình, mình sợ cô ta quấy rầy mình.”
Hả? Bạn cùng phòng??? Ý là Diệp Lộ Uyển hả? Hướng Vi phát hiện rằng hình như bản thân mình quá mức tự tin rồi, đối với câu chuyện của Trần Việt thì cô chẳng hiểu cái quái gì hết.
“Sao cậu lại lo như thế?” Hướng Vi hỏi, theo như cô biết thì mục tiêu của Diệp Lộ Uyển đâu phải là Trần Việt.
Trần Việt suy nghĩ một hồi rồi đem chuyện gặp Diệp Lộ Uyển ở toilet kể cho mọi người nghe, không sót một chút gì.
Lâm Thanh Hoa với Quách Ngọc nghe thế thì vỗ tay khen: “Có khí chất.”
Nhị Hắc vui mừng huýt sáo: “Làm hay lắm.”
Hướng Vi nghe Trần Việt kể xong cũng buồn cười. Cô có thể tưởng tượng được khuôn mặt của Diệp Lộ Uyển khi bị Trần Việt từ chối, chắc chỉ muốn phát điên thôi. Dù sao thì cô cũng là người từng trải, từng bị Trần Việt làm phát cáu mà.
Khi ấy, cô còn nghĩ mấy lời Trần Việt nói như đứa dở hơi, nhưng nghĩ lại thì hóa ra cậu ta chỉ có một cách đối xử với người khác như vậy thôi.
“Cậu yên tâm, mình không đem số điện thoại của cậu cho cô ấy đâu, bởi vì mình làm gì có số điện thoại của cậu.” Hướng Vi cười nói.
Trần Việt sửng sốt, sau đó nhanh chóng đọc: “136XXXXXXXXX.”
“…” Hướng Vi lấy điện thoại ra: “Có thể đọc lại một lần không? Cậu nói nhanh quá.”
Trần Việt: “Xin lỗi, mình quên mất trí nhớ của cậu không giống bọn mình.”
Hướng Vi: “……………………”
Không giống… bọn mình.
Bọn mình…
Lại còn hai người kia cũng bày ra vẻ “đừng tự ti, bọn mình không chê cậu đâu.”
Hướng Vi cảm thấy đám học sinh giỏi này thực sự có ác ý mà.
Sau đó, khi Giang Thành thanh toán xong quay lại thì cô xấu tính mách lẻo: “Ba người bọn họ khinh bỉ trí nhớ của em không tốt.”
Ba người kia điên cuồng lắc đầu: “Không phải.”
Giang Thành nghe thế thì hơi cong khóe miệng, tầm mắt dừng ở khuôn mặt nhỏ của cô bạn gái đang ra vẻ uất ức: “Bọn họ cũng chỉ có thể khinh bỉ em thôi, em đừng chấp họ làm gì, thỏa mãn chút lòng hư vinh của họ, coi như là quà gặp mặt đi.”
Mọi người hộc máu: “…” Đây mới là khinh bỉ nhé.
“Ha ha.” Hướng Vi cười nghịch ngợm với mọi người: “Thấy chưa, thấy chưa, trí nhớ của mình không bằng các cậu nhưng mình có một người bạn trai chỉ cần nhìn qua là không quên được cơ mà. Tính trung bình thì cũng cao hơn mấy cậu mà.”
Mọi người: “…” Cậu xác định không phải đang nói chiều cao đơn thuần đúng không?
Sau khi rời khỏi tiệm cơm, nhóm kia quay trở về học bài, dù sao không chơi game không yêu đương thì chẳng có hoạt động giải trí nào ngoài học bài cả.
“Mọi người đều đi học, anh lại đi hẹn hò, có khi nào không theo kịp bài học không?” Hướng Vi hỏi.
Giang Thành: “Mấy cái bài học ấy anh học hết rồi.”
Hướng Vi: “……”
Vừa mới ăn xong thì muốn tiêu cơm nên Giang Thành mang Hướng Vi đi dạo trong vườn trường đại học F, sau đó tìm một cái ghế đá trống để ngồi xuống: “Nói đến tiến độ, có một chuyện anh muốn nói với em.”
Hướng Vi: “Chuyện gì ạ?”
“Em có nhớ hồi trung học có lần anh bị rối loạn ký ức không?”
“Dạ.”
“Anh nhớ ra rồi.”
“Là sao ạ?” Hướng Vi nghiêng đầu nhìn anh: “Không phải hồi nghỉ đông lớp mười hai thì anh đã nhớ lại hết rồi ạ?”
Giang Thành: “Lúc ấy thì anh cũng không biết, nhưng mấy đoạn ký ức rối loạn kia thuộc về khoảng thời gian nào thì anh nhớ ra rồi.”
“Anh biết bọn mình chia tay lúc nào á?” Hướng Vi hỏi, tay nắm chặt lấy tay anh.
Giang Thành cảm nhận được sự lo lắng của cô, anh vỗ về an ủi cô: “Chuyện kia thì anh không biết, vì cũng chưa đến giai đoạn ấy.”
“À…” Hướng Vi: “Vậy anh nhớ ra cái gì ạ?”
“Ở chung.”
“Hả?” Hướng Vi ngây người.
Giang Thành mỉm cười nhìn cô mấy giây, sau đó dùng giọng điệu thản nhiên như việc bảo thời tiết hôm nay thật đẹp để nói tiếp: “Để phòng ngừa tương lai bị thay đổi thì chúng ta phải ở chung trong năm nay.
Hướng Vi: “……………………”
Đùa cô à???