Nghe Đâu Thê Tử Hai Lòng

Chương 13

24

Khi Ngụy Cửu Chiêu bước vào cung Vị Ương cung, Tô hoàng hậu đang hâm nóng rượu.

"Cửu Chiêu, con đến rồi."

Bà tươi cười dịu dàng, đợi Ngụy Cửu Chiêu ngồi xuống trước bàn rồi mới rót cho hắn một ly rượu.

Tô hoàng hậu dịu dàng nói: "Mẫu hậu cũng không nhớ rõ lần trước mẹ con chúng ta cùng nhau nâng chén nói chuyện là khi nào..."

"Sáu tuổi."

Ngụy Cửu Chiêu ngắt lời bà.

"... Cái gì?" Đôi mắt đẹp của Tô hoàng hậu hơi mở lớn.

Ngụy Cửu Chiêu hờ hững giải thích:

"Khi ta sáu tuổi, nước địch muốn thái tử nước Ngụy làm con tin.”

"Vì bảo vệ Ngụy  nên ngài đã dụ dỗ ta lên kiệu đi sứ đi đến nước địch."

Ngày đi sứ, Ngụy Cửu Chiêu bé nhỏ lần *****ên được Tô hoàng hậu ôm vào lòng. Ngụy Cửu Chiêu có được chút vui mừng mà lo sợ.. Từ khi hắn bắt đầu nhớ được mọi chuyện, Tô hoàng hậu luôn đối xử với hắn rất lạnh nhạt. Tiểu Ngụy Cửu Chiêu chỉ có thể thu mình trong góc, lén lút nhìn bà dịu dàng ôm thái tử, hát cho người kia nghe, dỗ dành người kia ngủ.

Mà lúc đó, Tô hoàng hậu lắc một cái trống bỏi, dỗ hắn:

"Ngoan, sau này mỗi ngày mẫu thân đều ở cùng con, được không?"

Đứa trẻ chưa từng được yêu thương, cả đời đều như uống rượu độc để giải khát mà ***** láp chút tình cảm mỏng manh ấy. Thế là tiểu Ngụy Cửu Chiêu dùng sức gật đầu:

"Ừm! Tiểu Cửu sẽ ngoan."

Sau đó, hắn bị Tô hoàng hậu dụ dỗ uống một ly rượu mạnh. Tiểu Ngụy Cửu Chiêu say khướt bị ôm lên kiệu đi sứ nước địch. Lúc này, cái trống bỏi nhỏ xíu trong tay, cuối cùng cũng tuột khỏi tay mà rơi xuống đất...

Hiện tại, sắc mặt Tô hoàng hậu trắng bệch:

"Tiểu Cửu, năm đó mẫu hậu cũng vì bất đắc dĩ..."

Ngụy Cửu Chiêu ngước mắt: "Vậy việc mẫu hậu mời ta cùng uống rượu hôm nay cũng là bất đắc dĩ sao?"

Bàn tay Tô hoàng hậu với móng tay đỏ tươi bấu chặt lấy mép bàn, đôi môi mấp máy:

"Tiểu Cửu, chuyện năm xưa là do mẫu hậu sai."

Đôi mắt Tô hoàng hậu ngấn lệ, gần như cầu khẩn nhìn Ngụy Cửu Chiêu:

"Ngoan, con cùng mẫu hậu uống cạn chén rượu này. Từ nay về sau mỗi ngày mẫu hậu đều ở bên con, được không?"

Dường như bà ta thật sự biến thành một người mẹ hiền, thề non hẹn biển muốn bù đắp hết thảy những thiếu hụt mà Ngụy Cửu Chiêu đã từng chịu đựng. Giờ đây chút ấm áp vụng về này chẳng khác nào đốm lửa ma trơi, dụ dỗ con thiêu thân ngàn năm chưa thấy ánh mặt trời như hắn trực tiếp lao vào.

Mà Ngụy Cửu Chiêu chỉ lặng lẽ nhìn bà ta. Rất lâu sau, đột nhiên hắn cười:

"Mẫu hậu, suýt chút nữa ngài đã thuyết phục được ta rồi."

Nếu chưa từng gặp Lâm Lộc... có lẽ Ngụy Cửu Chiêu thật sự sẽ uống chén rượu này. Nhưng giờ đây, Ngụy Cửu Chiêu chỉ đột nhiên rất nhớ, nhớ một đôi mắt cười trầm tĩnh tựa như hai vũng hồ trong veo, phản chiếu hình ảnh cây lau sậy kết sương của ngày thu.

...

Khi cung nhân được triệu vào cung Vị Ương, Tô hoàng hậu đã bị cưỡng ép uống hai chén rượu, đang co quắp ngã trên mặt đất. Bà ta thổ huyết, con ngươi đã tan rã nhưng vẫn khổ sở cầu xin:

"Xin ngươi, dù sao hắn cũng là huynh trưởng của ngươi.”

"Xin hãy cho Sâm nhi một con đường sống..."

Ngụy Cửu Chiêu im lặng. Qua rất lâu, bàn tay nắm lấy vạt áo hắn cuối cùng cũng mất hết sức lực, trượt xuống đất.

"Ngài để ý đến Ngụy Sâm đến vậy ư?" Ngụy Cửu Chiêu cười nhạt một tiếng, "Ngay cả đến lúc này... cũng không chịu lừa ta một chút sao?"

Hắn nhìn vào cái trống bỏi nhỏ bé kia trong tay mình. Món đồ chơi mà hắn khó khăn lắm mới có được, năm xưa cũng chỉ là thứ Tô hoàng hậu sai người chọn từ những món đồ chơi Ngụy Sâm đã chán, chọn ra cái cũ nhất, rách nhất mà đưa qua.

Ngụy Cửu Chiêu nhẹ nhàng lắc trống bỏi.

"Tùng tùng tùng..."

Tiếng trống thanh thoát vang vọng trong cung điện tĩnh mịch.

Phượng ơi phượng ơi, vì sao lại đến hồi suy tàn?

Quá khứ không thể cứu vãn, tương lai vẫn còn kịp đuổi theo.

Cuối cùng, Ngụy Cửu Chiêu ném trống bỏi xuống rồi bước về phía gió tuyết bên ngoài điện. Ngụy Cửu Chiêu nghĩ, hôm nay bão tuyết dữ dội, may mắn thay có người đang đợi hắn trở về nhà.

25

Dù đã biết trước kết cục, ta vẫn đợi ở trước cửa vương phủ. Ánh mắt ta trống rỗng, ngơ ngác nhìn con nai nhỏ bằng lau sậy cũ kỹ trong tay. Đợi đến khi tuyết rơi đầy đầu, âm thanh thông báo của hệ thống vẫn chưa vang lên.

Trên đường dài lại truyền đến tiếng vó ngựa. Ta bừng tỉnh ngẩng đầu, gần như cho rằng mình hoa mắt. Tiếng tuấn mã hí dài. Chưa kịp dừng hẳn, Ngụy Cửu Chiêu đã nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa, một tay ôm ta vào lòng.

Đột nhiên hắn nói: "Thừa Càn."

Ta còn chưa kịp phản ứng: "... Gì cơ?"

Ngụy Cửu Chiêu lùi lại nửa bước, nâng mặt ta lên, vô cùng trịnh trọng nói:

"Thừa càn khôn chi đại, liên thảo mộc chi thanh.”

"Con của chúng ta, sẽ tên là Thừa Càn."

Cùng lúc đó, hai tiếng thông báo của hệ thống vang lên trong đầu ta:

【Giá trị rung động của phản diện: 99%】

【Cảnh báo! Cảnh báo! Cái chết định sẵn trong cốt truyện đã mất đi hiệu lực! Cốt truyện sụp đổ nghiêm trọng, xin hãy nhanh chóng sửa chữa!】

...

Bảy ngày sau. Trong một con hẻm nhỏ. Ta đội nón che mặt, đưa hổ phù cho người bịt mặt đối diện. Trong cốt truyện gốc, sau khi Ngụy Cửu Chiêu bị hạ độc chết, Thái tử tiến vào kinh phò tá, thanh trừng đảng phái của Cửu hoàng tử, hoàn toàn ngồi vững trên vị trí trữ quân.

Mà giờ đây, Ngụy Cửu Chiêu chưa chết. Hắn và thái tử nhất định sẽ còn xảy ra một trận chiến. Theo hệ thống suy luận, tình tiết hiện tại đã lệch hướng, xác suất nam chính Ngụy Sâm tử vong là … 99%.

【Một khi nam chính chết, đường thế giới sẽ sụp đổ, nhiệm vụ công lược sẽ trực tiếp thất bại.】

【Chủ Thần đã hạ lệnh, yêu cầu ngài bất chấp giá nào cũng phải sửa chữa tình tiết, bao gồm cả việc vì nam chính mà… trộm Hổ phù.】

Ngụy Cửu Chiêu không hề phòng bị đối với ta, ta gần như dễ dàng trộm được Hổ Phù. Giờ đây, người bịt mặt kéo khăn che mặt xuống, để lộ ra một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, thế mà lại là Ngụy Sâm.

Ta không ngờ hắn sẽ đích thân đến gặp, nhất thời cũng ngẩn người ra. Giống… thật sự quá giống. Ta từng hỏi hệ thống vô số lần, rốt cuộc Ngụy Sâm có phải là ca ca Lâm Thâm của ta hay không. Mà mỗi lần như vậy hệ thống đều sẽ im lặng rất lâu:

【…Xin lỗi, ta không thể loại trừ khả năng này.】

Điều này gần như đã trở thành tâm ma của ta. Trong mỗi giấc mơ trằn trọc khó ngủ, ta đều sẽ trở về thang máy ngày đó, lặp đi lặp lại nhìn một người với gương mặt mơ hồ rơi vào biển lửa. Giờ đây, Ngụy Sâm nhận lấy Hổ phù, ánh mắt dò xét dừng lại trên người ta:

“Lệ Vương phi, vì sao lại muốn giúp cô?”

Ta rũ mắt, chậm rãi lắc đầu:

“Tuy ta đã đuổi hết đám người hầu trong vương phủ đi rồi nhưng bọn họ sẽ sớm tìm đến thôi.”

“Điện hạ vẫn nên mau chóng rời đi thì hơn.”

Ngụy Sâm nhìn ta thật sâu.

“Đợi cô thanh trừ gian thần…” Hắn khẽ dừng lại, “Cô sẽ tha cho Lệ Vương một mạng."

Lúc Ngụy Sâm rời đi, ta không nhịn được mà gọi hắn lại. Ta có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi. Ta muốn hỏi hắn còn nhớ ta không, ta muốn hỏi hắn có sống tốt không, vết thương còn đau không… Nhưng cuối cùng, ta chỉ nhẹ giọng nói:

“Ngài có thể… gọi ta một tiếng Tiểu Lộc được không?”

Ngụy Sâm nhíu mày, có chút nghi hoặc. Hắn nheo mắt quan sát ta, cố gắng tìm kiếm một chút manh mối trên gương mặt trắng bệch như tuyết của ta nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.

Cuối cùng Ngụy Sâm im lặng trong giây lát rồi mở miệng:

“Tiểu Lộc, bảo trọng."

Bình Luận (0)
Comment