3
Trong mơ, ta trở lại cái ngày bắt đầu công lược. Khi đó ta vừa đạt thành giao dịch cùng hệ thống, bị đưa đến triều đại xa lạ này. Ta công lược phản diện, thu được giá trị rung động. Để đổi lại hệ thống sẽ giúp người thân bị bệnh nặng của ta kéo dài sự sống ở thế giới thực.
Trong ngõ tối. Một thiếu niên toàn thân đầy máu ngã xuống đất. Tuy sắc mặt hắn tái nhợt nhưng vẫn khó có thể che giấu vẻ tuấn tú.
Hệ thống kích động nói:
【Hắn chính là phản diện Ngụy Cửu Chiêu, Cửu hoàng tử của Ngụy quốc.】
【Từ nhỏ Ngụy Cửu Chiêu đã bị đưa đến nước địch làm con tin. Hiện giờ hai nước sắp khai chiến, hắn muốn trốn về Ngụy quốc nhưng lại nhiều lần bị ám sát.】
【Hiện tại bản thân hắn mang trọng thương, vừa hay tiện cho ngươi thừa cơ ra tay!】
Ta gật đầu, bắt đầu kiểm tra vết thương của Ngụy Cửu Chiêu. Khi ta đang băng bó vết thương ở eo cho hắn, đột nhiên cảm thấy trên cổ lạnh toát… Một con dao găm đã lặng lẽ kề vào yết hầu ta. Ta cứng đờ tại chỗ.
Giây tiếp theo, mũi dao găm dí vào cằm ta, càng lúc càng hướng lên trên. Ta bị ép ngửa đầu, trong khoảnh khắc ngước mắt lên, trực diện chạm vào một đôi mắt đen kịt kia.
"… Lại là cái gọi là người công lược sao?"
Sắc mặt Ngụy Cửu Chiêu âm trầm, giọng nói mang theo vẻ giễu cợt:
"Lần này lại là trò gì?”
"Lại dùng một đống lời đường mật để lừa gạt ta? Để hoàn thành cái gọi là nhiệm vụ công lược của các ngươi sao?"
Lúc này, hệ thống mới chột dạ lên tiếng:
【Quên chưa nói, trước đây chủ thần từng phái tám người công lược tới đây.】
【Nhưng không một ai trong số bọn họ sống sót, đều c-h-ế-t trong tay phản diện...】
Ta: "..."
Chưa kịp nghĩ cách đối phó, con dao găm lại kề sát, để lại một vệt máu trên cổ ta. Ngụy Cửu Chiêu lạnh giọng ép hỏi:
"Người khác hỏi ngươi, ngươi không biết lên tiếng sao?"
Ta im lặng một lát, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn. Trong lúc cử động, dao găm cứa vào da thịt khiến máu nóng lập tức chảy xuống. Mà mặt ta không đổi sắc, tựa như không hề hay biết, chỉ viết từng nét từng nét vào lòng bàn tay Ngụy Cửu Chiêu:
【Xin lỗi. Ta không nói được.】
【Vừa rồi có phải làm đau ngươi không?】
Ngụy Cửu Chiêu ngẩn ra:
"...Là một người câm sao?"
Hắn tặc lưỡi một tiếng, trong mắt hiếm khi lộ ra vẻ ảo não.
...
Rất nhanh người của Ngụy Cửu Chiêu đã đến. Sau khi xem xét vết thương, bọn họ đỡ Ngụy Cửu Chiêu lên xe ngựa. Trong số những người đến, có một người đàn ông trung niên để râu. Sau này ta mới biết người này tên Công Tôn Diễn, là môn khách của Ngụy Cửu Chiêu, mưu trí vô song, là một người tài ba.
"Chính là cô nương đã cứu chủ tử ư?"
Công Tôn Diễn cười tủm tỉm nói lời cảm ơn ta nhưng ánh mắt nhìn về phía Ngụy Cửu Chiêu lại như đang xin chỉ thị có nên diệt khẩu ta hay không. Phía sau lưng hắn, mấy ám vệ đã lặng lẽ đặt tay lên chuôi đao.
Ta lặng lẽ nắm chặt vạt áo. Mà Ngụy Cửu Chiêu không hề lên tiếng, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn ta một cái rồi mệt mỏi nhắm mắt lại.
...
Cuối cùng, ta bị Công Tôn Diễn đưa lên một chiếc xe ngựa khác. Ta mệt mỏi không thôi, chẳng mấy chốc đã thiếp đi. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ta nghe thấy Công Tôn Diễn cảm khái:
"Tiểu cô nương này... quả là có phúc."
4
Sau này, ta đi theo Ngụy Cửu Chiêu, giúp đỡ bưng trà đổ nước, dọn dẹp, may vá áo... Dần dần quen thuộc với mọi người dưới trướng Ngụy Cửu Chiêu. Việc ta không thể nói chuyện, quả thật không hề lừa người.
Trước khi xuyên sách, ta lớn lên trong cô nhi viện. Năm mười tuổi, ta bị người ta nhốt vào tủ bát suốt cả đêm. Sau đó ta không thể nói chuyện được nữa, còn mắc chứng sợ không gian kín nghiêm trọng.
Ta cũng không hiểu tại sao hệ thống lại chọn ta, dù sao ta cũng chất phác nội hướng, không phải kiểu "mặt trời nhỏ" ấm áp có thể công lược cứu rỗi phản diện trong sách.
Công Tôn Diễn kiểm tra cổ họng ta nhưng rồi chỉ nói:
"Lâm cô nương bị câm... quả thực rất nan giải.”
"E là phải đợi khi đến kinh thành rồi lại tìm danh y."
Từ biên giới Mạc Thành về Thịnh Kinh, có thể nói là muôn vàn hiểm nguy. Thân phận của Ngụy Cửu Chiêu rất nhạy cảm. Khi quan hệ giữa hai nước tốt đẹp, hắn là con tin không ai quan tâm tới. Hiện tại hai nước trở mặt, có vô số ánh mắt dán vào Ngụy Cửu Chiêu. Dù sao cái chết của hắn cũng chính là ngòi nổ tốt nhất để khai chiến.
Ngụy Cửu Chiêu ở trung tâm của cơn lốc xoáy, không chỉ phải đề phòng ám sát mà còn phải đối phó với các thế lực giả vờ giả vịt, tìm cách thăm dò, thu phục lòng người, có thể nói là hao tâm tổn sức.
...
Đêm hè.
Ta bưng hộp thức ăn vào trong xe ngựa, lúc này Ngụy Cửu Chiêu đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Dưới ánh đèn, hắn nghiêng người tựa vào bàn thấp, tay chống cằm, lộ ra vài phần yếu đuối không phòng bị.
Lúc này ta mới chợt nhận ra, thì ra phản diện ngày thường thủ đoạn tàn nhẫn cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi. Nhìn quầng thâm dưới mắt Ngụy Cửu Chiêu, ta đột nhiên có chút đau lòng. Quỷ thần xui khiến, ta ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ nhàng đỡ hắn nằm xuống, để hắn gối đầu lên đùi ta.
Ta nghĩ… cứ như vậy, có lẽ hắn sẽ ngủ an ổn hơn một chút chăng.
…
Ngày hôm sau, lúc trời còn tờ mờ sáng. Ngụy Cửu Chiêu tỉnh lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt của ta. Ta còn đang ngái ngủ, theo bản năng nở nụ cười với hắn… Kết quả là bị đuổi khỏi xe ngựa.
"Không biết xấu hổ."
Ngụy Cửu Chiêu lạnh mặt ném lại một câu, sau đó ra lệnh cho người mời Công Tôn tiên sinh vào trong xe ngựa, nói là muốn bàn chuyện. Ta thấy kỳ quái, chân lại tê rần, dứt khoát đứng bên xe ngựa nghe lén.
Trong xe. Ngụy Cửu Chiêu mang theo vẻ giận dữ:
"Ngày thường nàng ta không hề để ý đến chuyện nam nữ khác biệt cũng thôi đi.”
"Giờ thì hay rồi, nàng lại thừa lúc ta không phòng bị, làm ra… làm ra chuyện như vậy!"
Công Tôn tiên sinh tò mò: "Lâm cô nương đã làm chuyện đại nghịch bất đạo gì vậy?"
Ngụy Cửu Chiêu im lặng một lát: "... Nàng cười với ta."
Công Tôn tiên sinh lập tức bật cười:
"Chủ tử có nghe qua – Đã gặp quân tử, sao lại không vui?”
"Tục ngữ có câu thiếu niên sinh lòng mộ. Lâm cô nương ngưỡng mộ ngài cũng là lẽ thường tình thôi."
Trong tiếng cười ha hả của Công Tôn tiên sinh, Ngụy Cửu Chiêu vén rèm xe, nhảy xuống, sau đó mắt lớn trừng mắt nhỏ với kẻ đnag nghe lén bên ngoài. Hắn hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:
"Lâm Lộc, tâm tư của ngươi đối với ta… ta đã biết.”
"Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, ngươi đừng mong ta đáp lại, càng đừng nghĩ cách trêu chọc ta nữa."
Ta há to miệng, dùng tay chỉ vào mình, chớp chớp mắt, ý là hả? Ta sao?
Ngụy Cửu Chiêu chậc một tiếng: "... Đừng làm nũng."
Ta: "…"
Mà cùng lúc đó, hệ thống liên tục nhảy ra thông báo:
【Giá trị hảo cảm +1】
【Giá trị hảo cảm +2…】