Nghe Đâu Thê Tử Hai Lòng

Chương 5

9

Ngụy Cửu Chiêu và nhị hoàng tử ngoài mặt huynh đệ tình thâm, nâng chén trò chuyện đến tận khuya. Trước khi rời khỏi dịch quán, Nhị hoàng tử còn không quên lè nhè dặn dò:

"Cửu đệ, ngày mai diện kiến, đệ phải nói tốt cho vi huynh vài câu..."

Ngụy Cửu Chiêu gật đầu đồng ý. Nhìn theo đoàn người Nhị hoàng tử rời đi, hắn mới chậm rãi thu lại ý cười.

……

Hôm sau, trước khi vào cung, Ngụy Cửu Chiêu mặc một thân áo bào trắng, cài ngọc quan, một thân thanh lãnh cao quý. Tiết trời đầu xuân còn se lạnh, ta lo Ngụy Cửu Chiêu mới bị thương chưa lâu, đặc biệt chuẩn bị áo choàng lông chồn đen.

Một tay hắn nhận lấy áo choàng, tay kia lại đột ngột dùng sức ấn vào vết thương của mình. Vết thương nhanh chóng rỉ máu, nhuộm đỏ áo bào. Ta giật mình hít vào một hơi thật sâu, theo bản năng muốn ngăn cản nhưng lại bị Ngụy Cửu Chiêu nắm chặt cổ tay.

Hắn nhìn ta, trong mắt lại có một chút ý cười. Giây tiếp theo, Ngụy Cửu Chiêu nâng đầu ngón tay dính máu, quệt lên môi ta một vệt.

Hắn nói: "Đừng nghe nàng ta nói bậy, rõ ràng là rất đẹp."

……

Nghe nói, ngày ấy diện kiến, trước mặt bao nhiêu đại thần, Cửu hoàng tử vừa dâng lên sơ đồ phòng thủ cơ mật nhất của địch quốc, lập tức sức cùng lực kiệt ngã quỵ xuống.

Thái y được khẩn cấp tuyên đến Kim Loan điện. Bọn họ cởi áo ngoài của Cửu hoàng tử, thấy bên dưới là những vết máu nhìn thấy ghê người. Cửu hoàng tử chỉ kịp thốt ra một câu:

"Có người muốn hại nhi thần, phụ hoàng cứu con!"

Nói xong thì hôn mê bất tỉnh. Long nhan đại nộ. Quần thần xôn xao. Một vị hoàng tử "xuất sứ lập công" lại bị thích khách đả thương nặng ở nơi kinh thành đề phòng nghiêm ngặt, quả thật quả mức hoang đường.

Nhị hoàng tử sợ hãi dập đầu liên tục:

"Hôm qua nhi thần bẩm báo, rõ ràng hắn vẫn còn khỏe mạnh! Phụ vương minh giám!"

……

Một tấm sơ đồ phòng thủ, thêm một màn khổ nhục kế đã giúp Ngụy Cửu Chiêu đứng vững chân trong triều. Nhị hoàng tử làm việc bất lực, mất lòng thánh thượng. Hoàng đế ban hôn cho hắn và thiên kim của vị Thiếu khanh kia rồi sau đó đẩy hắn ra ngoài vùng lân cận Kinh đô.

Hoàng đế phong cho Ngụy Cửu Chiêu làm Lệ Vương, còn ban cho một tấm biển đá để tỏ rõ thánh ân. Mà Ngụy Cửu Chiêu chỉ lướt mắt một lượt, sau đó cười nhạo:

"Lệ Vương, biển đá… là chữ Lệ trong mài giũa.”

"Phụ vương đây là muốn ta làm phụ tá đắc lực cho Thái tử điện hạ."

Thái tử nước Ngụy - Ngụy Sâm chính là nam chính của thế giới này. Hắn là huynh trưởng cùng một mẹ sinh ra với với Ngụy Cửu Chiêu, bản tính ôn hòa, chất phác.

Mà hiện tại, hoàng đế muốn Ngụy Cửu Chiêu làm một hòn đá mài, mài giũa nên cốt khí của Thái tử.

10

Ngụy Cửu Chiêu quả nhiên không phụ lòng mong mỏi của hoàng đế.

Xây dựng tu sửa công trình thuỷ lợi, biên soạn sử sách… việc gì hắn cũng tài giỏi hơn Thái tử một bậc. Phe cánh của Thái tử vốn không thèm tranh giành, bởi dù sao Ngụy Cửu Chiêu có tài giỏi đến đâu, tranh chấp nơi triều đình cũng chỉ là chuyện vặt vãnh, binh quyền mới là quan trọng nhất. Nhưng khi tin Ngụy Cửu Chiêu liên tiếp hạ mười thành của địch quốc truyền đến, cuối cùng cũng có người đứng ngồi không yên.

Đêm Ngụy Cửu Chiêu đại thắng trở về. Công Tôn tiên sinh rất đỗi vui mừng:

"Chủ tử nắm trong tay binh quyền, sau này có thể an giấc rồi."

Ngụy Cửu Chiêu đang chuẩn bị vào cung phục mệnh. Ta tiễn hắn đến cửa vương phủ, vừa định thay hắn cài áo ngoài, khóe mắt lại thoáng thấy ánh sáng lạnh lẽo lóe lên. Ngay giây tiếp theo, tiếng xé gió truyền đến.

"Vút——"

Trong khoảnh khắc, ta bị Ngụy Cửu Chiêu ôm vào lòng, che chở bên dưới. Đồng thời, hệ thống nhắc nhở:

【Giá trị hảo cảm của phản diện: 80%】

Ta không kịp để ý, vội vàng đứng dậy đỡ Ngụy Cửu Chiêu, lòng bàn tay lại chạm vào một mảng ướt át ấm áp… Hắn bị một mũi tên đâm vào sau lưng.

Dưới ánh trăng. Nhìn gương mặt tái nhợt của Ngụy Cửu Chiêu trong lòng, môi ta run rẩy, cổ họng nghẹn ngào, tim gần như đau thắt lại:

"Ngụy Cửu Chiêu, đừng, ngươi đừng chết…."

……

Ngụy Cửu Chiêu hôn mê ba ngày, ta canh giữ bên cạnh ba ngày. Mũi tên lạnh lẽo tẩm độc kia vốn là nhắm vào ta. Nếu không có Ngụy Cửu Chiêu đỡ tên, e rằng ta đã lành ít dữ nhiều.

Khi Ngụy Cửu Chiêu tỉnh lại, ta đỏ mắt hỏi hắn: "Ngươi, vì sao ngươi lại đỡ tên cho ta?"

Hắn không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào ta: "Có thể nói chuyện rồi à?"

Giọng ta mang theo tiếng khóc nức nở: "Ừm."

Ngụy Cửu Chiêu nhìn ta thật lâu, đột nhiên nắm tay ta. Hắn đặt thứ gì đó vào lòng bàn tay ta… là con nai nhỏ bằng cỏ lau ta đã tặng hắn trước đó. Đã qua lâu như vậy, bên mép con nai nhỏ cũng đã sờn.

Ngụy Cửu Chiêu nhìn ta, ánh mắt sáng rực:

"Giờ ta đã có năng lực tranh đấu.”

"Lâm Lộc, ta muốn cưới nàng.”

"Nàng có bằng lòng gả cho ta, làm thê tử của ta không?"

Bình Luận (0)
Comment