Nghe Đâu Thê Tử Hai Lòng

Chương 9

16

Sáng sớm ngày hôm nay, ta chuẩn bị hấp bánh bao, bán bánh bao, thu tiền tính sổ như thường lệ... bận đến mức không ngơi tay. Mà sau khi Tiểu Thị Tử thức dậy, không chỉ ngượng ngập thay quần áo, còn có vẻ đàng hoàng bưng chậu đồng, bắt đầu tự rửa mặt.

Có lẽ chậu đồng có hơi lớn đối với thằng bé, nó không cẩn thận làm ướt vạt áo trước ngực. Thấy vậy, Tiểu Thị Tử "chậc" một tiếng, nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn đi lấy khăn lau vạt áo bị ướt. Nó vừa thu dọn xong, ngẩng đầu lên đã thấy Phúc Bảo đang nghiêng đầu nhìn nó ở bên ngoài tiệm bánh bao.

Thấy mình bị phát hiện, Phúc Bảo thẹn thùng cười một tiếng, quay đầu bỏ chạy. Nhìn bóng lưng nàng, Tiểu Thị Tử không dám tin, quay đầu hỏi ta:

"... Vừa rồi có phải nhóc con kia đang cười nhạo ta không?"

Ta còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Thị Tử đã tức giận kêu to:

"Dám cười ta, uổng công trước đó ta còn giúp nàng... ! Nàng chết chắc rồi!

"Nàng chết chắc rồi!!"

Ta thở dài một hơi, từ phía sau lấy ra một xâu hồ lô đường:

"Phúc Bảo đến để đưa cái này."

Ta đưa xâu đường hồ lô đến trước mặt Tiểu Thất Tử, quơ qua quơ lại:

"Con bé nói… muốn tặng cho ca ca hôm qua giúp nàng đuổi con chó vàng đầu làng.”

"Không biết à ai đây?"

Tiểu Thị Tử chớp chớp mắt. Ngay sau đó, thằng bé cướp lấy hồ lô đường, miễn cưỡng lẩm bẩm:

"Được rồi.

"Vậy nàng sống lại rồi."

...

Buổi chiều.

Ta đang kiểm tra chữ viết mấy ngày nay của Tiểu Thị Tử, lại thấy hai mắt thằng bé đỏ hoe từ bên ngoài chạy về nhà. Tuy Tiểu Thị Tử tuy rằng ồn ào nhưng hiếm khi rơi lệ trước mặt người ngoài. Ta đặt bút nghiên xuống, nhẹ giọng hỏi:

"Không phải nói đến nhà thím Vương chơi sao…”

"Đây là làm sao vậy?"

Tiểu Thị Tử hít hít mũi, đột nhiên hỏi:

"Lâm Lộc, người thật sự muốn gả đi sao?"

Ta ngẩn người, lại nghe thằng bé nói như nổ pháo liên thanh:

"Tên bán thịt heo kia nói là người nhận áo cưới của hắn, chính là đồng ý gả cho hắn..."

Ta nhíu mày, sau đó ánh mắt nhìn về phía cái sọt quần áo đặt trên bàn. Hôm qua trước khi đóng cửa tiệm bánh bao, Lưu Nhị Ngưu đã đến tìm ta. Hắn nói có chút quần áo, muốn phiền ta vá lại giúp hắn.

Lưu Nhị Ngưu chưa lấy vợ, lại là người thật thà nghĩa hiệp, phụ nhân ở thôn xóm thường giúp đỡ vá lại quần áo giày dép giúp hắn. Lúc đó ta tùy tiện đồng ý, không nhận ra khi hắn đặt sọt quần áo vào tay ta, trên khuôn mặt đen nhẻm hiện lên một chút ửng hồng.

Hiện tại, ta vén tấm vải lót trên sọt quần áo lên. Quả nhiên nhìn thấy một góc váy màu đỏ thắm. Lúc này ta mới hiểu ra, thảo nào sáng nay ở tiệm bánh bao có không ít khách khứa đều nháy mắt với ta mà "chúc mừng" ta.

Thấy thế, Tiểu Thị Tử nhào vào lòng ta, nước mắt lã chã rơi xuống:

"Lâm Lộc, rõ ràng phụ thân đã nói, nói chỉ cần con quấn lấy người thì người sẽ không gả đi..."

Ta ngẩn người: "...Cái gì?"

Mà nhóc con kia gần như đã khóc đến mức thở hổn hển:

"Thế nhưng thím Vương nói, nói phụ thân không phải là thứ tốt gì…”

"Bà ấy nói lần *****ên bà ấy gặp người, người còn chưa qua cữ đã ngất xỉu trước cửa nhà bà ấy..."

Tiểu Thị Tử ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì khóc, đôi mắt trong veo đẫm lệ phản chiếu gương mặt ta ngơ ngác:

"Lâm Lộc, có phải phụ thân... thật sự đối với người rất tệ không?"

17

Ngày ta và Ngụy Cửu Chiêu đại hôn. Tỳ nữ vẽ hoa điền giữa trán cho ta, hâm mộ mà cảm thán:

"Vương phi, Lệ Vương điện hạ đối với người, quả thật là cực tốt đấy ạ."

Ngày đó mười dặm hồng trang rầm rộ từ cửa phủ Lệ Vương khiêng ra, vòng quanh kinh thành một vòng, buổi tối lại được khiêng trở về. Bởi vì ta xuyên qua, ở thế giới này chỉ là một cô nương cô độc. Ngụy Cửu Chiêu lập tức sắp xếp cho ta một thân phận là con gái nhỏ của Công Tôn Diễn, theo họ của người vợ đã mất.

Lúc đó, Công Tôn tiên sinh cười tủm tỉm phe phẩy quạt lông, ý vị sâu xa mà nói:

"Thuộc hạ thật không ngờ, chủ tử lại coi trọng ta như vậy..."

Ngụy Cửu Chiêu chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn: "Nhiều chuyện."

Tiệc cưới náo nhiệt khác thường. Lệ Vương đại hôn đang được sủng ái, người đến chúc mừng có thể nói là không ngớt. Lúc đó, Ngụy Cửu Chiêu liên tiếp đánh bại mấy vị hoàng tử, quan hệ với phe thái tử đã trở nên vô cùng căng thẳng.

Mãi đến cuối buổi tiệc, thái tử Ngụy Sâm mới chậm chạp đến. Cách lớp khăn voan đỏ, ta chỉ nhìn thấy một vạt áo bào màu vàng nhạt. Thái tử cất giọng sang sảng:

"Chúc mừng cửu đệ tân hỷ.”

"Cô đến muộn, tự phạt một ly."

Ta mơ hồ cảm thấy giọng nói của thái tử có chút quen thuộc, nhưng còn chưa kịp nghĩ kỹ đã bị khách khứa hò reo xô đẩy vào động phòng.

Sau đó, nến đỏ rực rỡ. Ngụy Cửu Chiêu vén khăn voan hôn ta, hệ thống nhắc nhở:

【Giá trị hảo cảm của phản diện: 90%】

...

Ba ngày sau đại hôn.

Ta thân là mệnh phụ, vào cung cùng Ngụy Cửu Chiêu triều kiến Đế Hậu. Hoàng đế chỉ dặn dò ta giúp đỡ phu quân cho tốt, sau đó ban thưởng một ít trân trâu ngọc khí cho ta.

Tô hoàng hậu thì luôn tránh mặt chúng ta. Mỗi lần ta và Ngụy Cửu Chiêu vào cung vấn an, nếu không phải là bà đau đầu phát tác thì cũng là cảm mạo… Mà Ngụy Cửu Chiêu cũng không màng hơn thua:

"Bà ấy vẫn luôn như vậy, nàng không cần để ý."

Ngụy Cửu Chiêu thân là chủ soái, không lâu sau đại hôn đã lập tức lên đường ra chiến trường biên quan.

Ba tháng sau. Biên quan đại thắng, cuối cùng nước địch cũng quy hàng. Khắp cung đều là yến tiệc. Ngụy Cửu Chiêu là thống soái ba quân, nhất thời phong độ vô cùng.

Sau khi yến tiệc kết thúc, hoàng đế giữ Ngụy Cửu Chiêu ở lại nói chuyện đến tận đêm khuya. Ta vốn muốn đợi ở bên ngoài đại điện, lại thấy một cung nữ cầm đèn lồng chậm rãi đi tới:

"Lệ Vương phi, hoàng hậu nương nương cho mời."

Bình Luận (0)
Comment