Nghiêm Hình hơi yên tâm.
Nhưng cậu vẫn không dám bật đèn, tiếp tục lén lút rón rén về phòng mình. Đợi đến khi đóng cửa phòng lại, cậu mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, bật đèn lên.
"Về rồi à?"
"Vãi!" Nghiêm Hình bị tiếng người đột ngột xuất hiện dọa cho tim đập thình thịch.
Nhìn kỹ lại mới phát hiện là Nghiêm Úc đang ngồi trên giường nhìn cậu. Nói cách khác, bộ dạng lén lút bật đèn vừa rồi của cậu đều bị anh trai thấy hết rồi!
Nghiêm Hình càng thêm kinh ngạc, không biết có phải lời nói dối của mình đã bị phát hiện hay không.
"Anh?" Nghiêm Hình vỗ vỗ ngực, biểu cảm khoa trương: "Sao đêm hôm không ngủ lại chạy đến phòng em làm gì? Đứa em trai thân yêu của anh suýt chút nữa bị anh dọa c.h.ế.t đó, anh biết không?"
"Có phải thấy em về muộn như vậy nên lo lắng cho em không?" Nghiêm Hình cố gắng lấp l.i.ế.m cho qua chuyện: "Em du ngoạn trong biển tri thức nhất thời có chút quên mình, cho nên không chú ý liền bị muộn. Em bây giờ đã về rồi, anh mau đi ngủ đi."
Nghiêm Úc thấy bộ dạng cợt nhả của Nghiêm Hình liền biết cậu đang chột dạ. Tối nay tám phần là không đi đến nhà bạn nhất khối nào cả, học nhóm cũng chỉ là cái cớ.
"Nghe nói em đi khắp nơi nói với người ta là anh muốn đuổi em ra khỏi nhà?" Nghiêm Úc cười như không cười hỏi.
"Hả?" Nghiêm Hình kinh ngạc.
Khi còn nhỏ mỗi lần cậu phạm lỗi, anh trai cậu liền sẽ lộ ra vẻ mặt này rồi báo cáo cho ông nội. Ông nội liền sẽ cho cậu một trận đòn. Điều này làm cho Nghiêm Hình vừa thấy biểu cảm này của Nghiêm Úc liền có chút ám ảnh tâm lý.
"Sao nào? Lời mình đã nói mà quên hết rồi à? Không phải em nói anh đã cắt sinh hoạt phí của em, còn muốn đuổi em ra ngoài tự sinh tự diệt sao?"
Nghiêm Hình vốn định phủ nhận, sau đó lại đột nhiên phản ứng lại đây là cái cớ mà trước đây cậu đã bịa ra để lôi kéo Thu Kỳ nhập bọn.
Xem ra chuyện này không biết làm thế nào đã truyền đến tai anh trai cậu. Lời này cậu chỉ nói ở trường, chỉ có thể là bạn học nào đó đã nói với người nhà, sau đó người nhà lại nói cho Nghiêm Úc.
Làm rõ nguyên do xong, Nghiêm Hình cũng không còn hoảng hốt nữa. Cậu nở một nụ cười nịnh nọt.
"Đều là hiểu lầm thôi anh. Lời gốc của em là "Anh trai em một mình chống đỡ cả một Nghiêm thị lớn như vậy rất vất vả, em quyết định sau này sẽ hiểu chuyện hơn một chút, cố gắng tự lập tự cường, tự lực cánh sinh, để giảm bớt gánh nặng cho anh trai", có thể là bạn học nào đó của em đã nghe nhầm, truyền qua truyền lại đến tai anh thì đã hoàn toàn biến dạng rồi."
"À."
Nghiêm Úc thấy bộ dạng bịa cớ thuần thục này của Nghiêm Hình, rõ ràng là không có ý định thừa nhận.
Anh cũng lười tiếp tục đôi co nữa, trực tiếp hỏi:
"Video An Linh và Cố Thần Minh ở tiệc sinh nhật hai năm trước là do em quay phải không?"
Nghiêm Hình đang cợt nhả lập tức tắt nụ cười.
Cậu ngẩn người một lúc rồi đại não bắt đầu quay cuồng, suy đoán xem Nghiêm Úc rốt cuộc là đang gài bẫy cậu hay là thật sự đã nắm được bằng chứng gì, hay là ai đã nói gì với Nghiêm Úc?
"Anh nói gì vậy? Sao có thể là em được!" Chỉ tốn vài giây suy nghĩ, Nghiêm Hình đã quyết định phủ nhận.