Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Chương 502

Hai ngày trước khi An Lạc đến, Bùi Cẩm Văn đã không ngừng hỏi cậu mấy năm nay sống thế nào.

 

Trước đây, bà cũng đã nghe nói một ít chuyện về An Lạc ở Thẩm gia, thật sự đau lòng không thôi.

 

Bây giờ nhìn thấy Thu Niệm, cảm giác đau lòng này cũng không tự chủ được mà trào ra.

 

Dù trước đây Bùi Ngọc Ngưng đã nói với bà về tình hình của Thu gia, nhưng Bùi Cẩm Văn không tự mình hỏi một chút thì luôn không yên tâm, sợ hãi Bùi Ngọc Ngưng là vì không muốn bà khó chịu nên đã cố ý nói giảm nói tránh đi.

 

"Bà ngoại, con không chịu khổ đâu!" Thu Niệm cười nói: "Con trước đây sống rất tốt, thật sự đấy ạ!"

 

Sau khi Thu Niệm luôn miệng nhấn mạnh mình thật sự không chịu khổ, Bùi Cẩm Văn mới cuối cùng tin. Bà vỗ vỗ mu bàn tay của Thu Niệm nói: "Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi..."

 

Sau đó Bùi Cẩm Văn lại nhìn về phía An Linh đang đứng phía sau không tiến lên, sự đau lòng trong mắt không hề giảm bớt, chẳng qua trong giọng nói có thêm chút trách móc chỉ dành cho người thân.

 

"Tiểu Linh, sao không đến bên cạnh bà ngoại? Chẳng lẽ mới mấy tháng không gặp đã trở nên xa lạ với bà ngoại rồi à?"

 

"Con đâu có!" An Linh vội vàng giải thích: "Con đây không phải là để lại không gian riêng cho bà và Thu Niệm sao! Sao bà lại còn trách con, nhớ con à? Đến đây đến đây, để con hôn bà lão của chúng ta một cái."

 

An Linh trực tiếp hôn lên má bà ngoại một cái. Bùi Cẩm Văn đều cười đến thấy răng không thấy mắt, còn muốn giả vờ ghét bỏ mà điểm nhẹ lên trán An Linh một cái.

 

"Bà nào có trách con, bà chẳng qua là..."

 

Chẳng qua là sợ An Linh vì biết không có quan hệ huyết thống mà không còn thân thiết với bà nữa, càng sợ An Linh sẽ suy nghĩ nhiều, sẽ buồn.

 

Nhưng bây giờ xem ra hình như bà mới là người suy nghĩ nhiều.

 

Bùi Cẩm Văn liền không tiếp tục chủ đề này nữa, chỉ vươn tay đặt lên má An Linh nói: "Con cũng vĩnh viễn đều là bảo bối nhỏ của bà ngoại, biết không?"

 

"Biết rồi ạ!" An Linh cũng có chút muốn khóc, nhưng vẫn cười trả lời: "Bà cũng vĩnh viễn đều là đại bảo bối của con!"

 

Bùi Cẩm Văn ngay lập tức lại bị chọc cho cười thành tiếng: "Được rồi! Đi ăn cơm thôi! Phải nhanh cho miệng con ăn chút gì mặn mòi để trung hòa lại!"

 

Cả gia đình người cũng đều bật cười, thi nhau ngồi vào bàn ăn.

Bình Luận (0)
Comment