Một mặt sự việc liên quan đến vợ và mẹ của mình, mặt khác, thậm chí cha ruột của hai anh em là ai vẫn còn là một dấu hỏi. Họa vô đơn chí là họ còn không thể có bất kỳ cảm xúc nào lộ ra ngoài để tránh bị An Linh phát hiện manh mối.
Ba người hiện tại tựa như một cái nồi áp suất bị bịt kín lỗ thoát khí, đang ở bên bờ vực bùng nổ, tùy thời đều có khả năng sẽ suy sụp.
Thời gian dài không ai nói chuyện, Tuyên Nhuỵ và gia đình Bùi Cẩm Hạo lại tưởng những người khác đang do dự, điều này cho thấy sự việc có thể có chuyển biến.
Bùi Cẩm Hạo lại bắt đầu chịu thua, nước mắt nước mũi ròng ròng kể lể những kỷ niệm đẹp thời nhỏ của mình với Bùi Cẩm Văn và các anh chị em khác, ý đồ khơi dậy tình cảm chị em của Bùi Cẩm Văn đối với ông. Ông ta còn tự tát vào mặt, xin lỗi nói rằng những lời vừa rồi của mình là chó sủa, bảo Bùi Cẩm Văn đừng để trong lòng.
Thậm chí ông ta còn nói chỉ cần Bùi Cẩm Văn tha thứ cho ông, ông ta bằng lòng dập đầu tạ tội.
Các nhân viên an ninh không hiểu rõ tình hình, nhìn thấy bộ dạng này của ông ta, còn tưởng rằng Bùi Cẩm Hạo là thật lòng hối cải, cũng không tự giác buông lỏng tay để tránh ảnh hưởng đến việc ông ta quỳ xuống.
Nhưng những người nhà An và Bùi biết chuyện lại biết, ông ta bây giờ khom lưng cúi đầu chỉ là để sau này làm hại hai anh em Bùi gia, không khỏi đối với bộ dạng một mặt một nẻo này của ông ta làm cho có chút phát lạnh.
Không sợ súng bắn thẳng mà chỉ sợ tên bắn lén. Nếu hôm nay không phải vì có An Linh, Bùi Minh Ngọc và Bùi Ký Nguyệt thật sự có thể trốn thoát được sự ám hại của ông cậu út Bùi Cẩm Hạo này sao?
Nghĩ đến đây, Bùi Cẩm Văn lại vừa tức vừa sợ, người cũng có chút run rẩy.
"Các người còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau ném mấy người này ra ngoài!"
Các nhân viên an ninh đều bị giọng điệu phẫn nộ này của bà cụ làm cho hoảng sợ, vội vàng luống cuống tay chân lại bắt lấy bốn người này kéo ra ngoài.
Nhưng họ vừa mới đi được hai bước lại bị gọi lại.
"Chờ một chút."
Lần này người mở miệng chính là Bùi Ký Nguyệt.
"Bà nội, hay là cứ nghe lời mẹ trước đi. Cứ cùng nhau ngồi xuống ăn xong bữa cơm đã. Nếu ông cậu út muốn đưa người nhà ở lại đây mấy ngày thì cứ để họ ở lại."
Lời nói của Bùi Ký Nguyệt làm cho những người khác càng thêm không thể hiểu được.
Cô chính là người có thể nghe được tiếng lòng của An Linh, thậm chí chính cô là đối tượng mà Bùi Cẩm Hạo muốn hãm hại, tại sao lại còn nói ra những lời như vậy?
"Bà nội, bà yên tâm, cháu trong lòng đã có tính toán." Bùi Ký Nguyệt nhẹ giọng nói với Bùi Cẩm Văn.
Bùi Cẩm Văn thật sâu nhìn cháu gái mình một cái, hoàn toàn không biết Bùi Ký Nguyệt muốn làm gì.
Nhưng xuất phát từ sự tin tưởng đối với cháu gái, bà thở dài một hơi sau vẫn nghe lời Bùi Ký Nguyệt, bảo nhân viên an ninh buông gia đình Bùi Cẩm Hạo ra rồi đi xuống.
Bùi Cẩm Hạo cũng không ngờ Bùi Ký Nguyệt, người ngày thường tính tình nóng nảy nhất, lại có thể ra mặt giúp ông ta nói chuyện. Thở phào nhẹ nhõm đồng thời còn thầm chê cười Bùi Ký Nguyệt ngốc. Ông ta sẽ không vì mấy câu nói đó mà tha cho cô đâu.
"Phải nha phải nha, Ký Nguyệt thật sự đã trưởng thành hiểu chuyện rồi, biết người thân với nhau vẫn là dĩ hòa vi quý mà. Chú út trước đây thật không uổng công thương con."
Bùi Ký Nguyệt trợn trắng mắt, quyết định không phản ứng lại ông ta, nếu không cô sợ mình một khi mở miệng sẽ không nhịn được mà chửi người.
[Chị họ, chị điên rồi à!! Sao chị lại có thể dẫn sói vào nhà chứ!]
An Linh cũng vội đến mức thẳng vỗ đùi. Vốn dĩ cô đã cho rằng cả nhà Bùi Cẩm Hạo hôm nay nhất định sẽ bị đuổi đi, không bao giờ ngờ được rằng mắt xích này lại bị đứt ở trên người Bùi Ký Nguyệt.
[Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, nếu mình trực tiếp nói cho họ biết kế hoạch của Bùi Cẩm Hạo, họ sẽ tin không? Cảm giác vẫn là phải tìm chút bằng chứng mới được...]
An Linh tra được Bùi Cẩm Hạo trước khi đến cũng đã gửi tin nhắn hẹn Tuyên Nhuỵ, bảo bà ta 8 giờ rưỡi đến phòng khách ở tầng cao nhất để thương lượng sự việc. Đến lúc đó ông ta mới có thể nói cho Tuyên Nhuỵ biết kế hoạch thật sự, cũng uy ***** bà giúp đỡ bỏ thuốc cho hai anh em Bùi gia.
[Bùi Cẩm Hạo lát nữa sẽ đi tìm Tuyên Nhuỵ để đề cập chuyện này. Nếu có thể quay lại quá trình đó cho những người khác xem thì tốt rồi, nhưng trong phòng lại không có camera giám sát.]
Cô lại không thể nào bây giờ lập tức đi lắp một cái camera giám sát cho căn phòng đó được. Bây giờ đã 7 giờ rưỡi, thời gian để cô nghĩ cách cũng không còn nhiều.
"Bà ngoại, con ăn no rồi."
An Linh đột nhiên đứng dậy, bỏ lại một câu rồi chạy lên lầu.
"Tối qua con không ngủ ngon, muốn lên lầu ngủ trước. Mọi người không cần phải quan tâm đến con."