Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Chương 523

Đợi đến khi Bùi Cẩm Hạo nói xong kế hoạch, thứ nhận được chính là lọ thuốc thủy tinh bị Tuyên Nhuỵ tức giận ném lại và tiếng hét phẫn nộ:

 

"Bùi Cẩm Hạo ông điên rồi! Ông lại định đối với con của tôi làm ra chuyện này, xem tôi là loại người gì!"

 

"Tôi nói cho ông biết, ông đừng có mà mơ! Ông nếu thật sự dám làm gì với chúng nó, cùng lắm thì tôi liều mạng với ông!"

 

Trán của Bùi Cẩm Hạo bị ném trúng một cái, hơn nữa không ngờ sẽ vấp phải sự từ chối kịch liệt như vậy của Tuyên Nhuỵ, tâm trạng tự nhiên cũng thật không tốt.

 

Ông ta che trán, có chút bực bội mà đè thấp giọng, giận dữ nói:

 

"Bà mới điên rồi, kêu lớn tiếng như vậy làm gì! Sợ người khác không nghe được phải không?"

 

"Bà bây giờ lại còn ra vẻ một người mẹ tốt à?" Trong mắt Bùi Cẩm Hạo hiện lên một tia âm hiểm: "Lúc trước bà không phải đã có Bùi Minh Ngọc rồi còn ngoại tình với tôi sao? Hai đứa con của bà có biết mẹ chúng nó rốt cuộc là người như thế nào không?"

 

"À đúng rồi, chúng nó có biết bà còn đi lén làm xét nghiệm ADN cho chúng không? Một người ngay cả cha của con mình là ai cũng không phân biệt rõ, bây giờ lại giả vờ làm mẹ tốt à?"

 

"Ông câm miệng!" Tuyên Nhuỵ sắp suy sụp.

 

Bà bây giờ thật sự hối hận không kịp. Nhưng trên đời này không có bất kỳ biện pháp nào có thể làm cho bà xóa đi quá khứ của mình. Bà vẫn chỉ có thể ở trong căn phòng này nghe Bùi Cẩm Hạo kích thích mình.

 

"Tuyên Nhuỵ." Bùi Cẩm Hạo đột nhiên cười một tiếng: "Bà đi làm xét nghiệm ADN không phải là không có kết quả sao, thật ra tôi biết kết quả."

 

Đầu của Tuyên Nhuỵ đột nhiên bị những lời này dán lại, đều không phân biệt rõ mình có phải đã nghe nhầm không, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Bùi Cẩm Hạo hỏi:

 

"Ông nói cái gì? Sao ông có thể biết kết quả được, ngay cả cơ quan giám định cũng nói mẫu không đủ tiêu chuẩn, hoàn toàn không ra kết quả!"

 

"Tôi khi nào nói là kết quả giám định lần này của bà?" Bùi Cẩm Hạo hỏi ngược lại.

 

Ông ta không kiên nhẫn chờ Tuyên Nhuỵ từ từ suy ngẫm, trực tiếp tung ra một quả bom hạng nặng.

 

"Lúc Bùi Ký Nguyệt và Bùi Minh Ngọc còn nhỏ, tôi đã lén nhổ tóc của chúng nó. Bà cho rằng tôi và bà giống nhau, sẽ chỉ nghĩ đến việc trốn tránh sự thật sao? Có phải là con của tôi không, tôi đương nhiên phải làm rõ ràng."

 

Tuyên Nhuỵ tại chỗ ngây người hồi lâu. Nhìn khuôn mặt cười không có ý tốt của Bùi Cẩm Hạo, giọng run rẩy hỏi ra câu hỏi mà mình đã trốn tránh hai mươi mấy năm:

 

"Minh Ngọc và Ký Nguyệt... là con của Nguyên Tư đúng không? Chắc chắn là đúng rồi, Minh Ngọc giống Nguyên Tư, Ký Nguyệt và Sơ Dao cũng có vài phần giống nhau. Nhìn thế nào cũng là con của Bùi gia, tuyệt đối không thể nào là con của người khác."

 

"Người khác?" Giọng của Bùi Cẩm Hạo có vài phần hài hước: "Tuyên Nhuỵ, có phải bà đã quên rồi không, tôi cũng là người Bùi gia mà."

 

"Cháu ngoại giống cậu, Nguyên Tư và tôi đứng chung một chỗ, người ngoài đều cho rằng chúng tôi là anh em. Có khả năng nào, Ký Nguyệt giống không phải là Nguyên Tư, mà là tôi không?"

 

"Tôi cứ nói thật cho bà biết, bà sinh hai đứa, đều là con của tôi."

 

"Không thể nào!"

 

Tuyên Nhuỵ *****ên là hét lớn một tiếng, sau đó lại ý thức được giọng mình quá lớn, liền lập tức dùng hai tay che miệng lại, hai mắt trừng trừng nhìn Bùi Cẩm Hạo.

 

Bà muốn làm cho mình trông có vẻ hung dữ một chút, nhưng nước mắt cũng đã không ngừng chảy xuống. Bà liều mạng nhịn, nhưng tiếng khóc "ô ô" lại vẫn từ khe hở ngón tay không ngừng tràn ra.

 

Bùi Cẩm Hạo đối với phản ứng hiện tại của Tuyên Nhuỵ rất hài lòng. Ông ta lại đem câu hỏi vừa rồi hỏi một lần nữa:

 

"Cho nên, bà có muốn trả lời lại tôi một lần nữa không?"

 

"Thuốc này bà có bằng lòng giúp tôi bỏ vào không? Chỉ cần bà giúp tôi lần này, tôi đảm bảo những chuyện vừa rồi sẽ không có người thứ ba nào biết nữa."

 

"Nhưng nếu bà tiếp tục từ chối... Tôi nghĩ, tôi cũng không có nghĩa vụ phải giúp bà giữ bí mật nữa, đúng không? Dù sao thì tôi vẫn rất mong chờ hai đứa trẻ gọi tôi là cha."

 

Sự uy ***** trắng trợn này của Bùi Cẩm Hạo làm Tuyên Nhuỵ lại tức lại sợ, cả người run rẩy. Nếu những chuyện này thật sự bị người Bùi gia biết được, mọi thứ bà đang có hiện tại sẽ hóa thành bọt nước.

 

Nhưng Minh Ngọc, Ký Nguyệt chính là con ruột của bà...

 

Lúc này bà một chút cũng không thể suy nghĩ, chỉ biết Bùi Cẩm Hạo trước mắt trông thật đáng ghê tởm. Bà thật hận không thể trực tiếp ***** đối phương, còn hơn là để bà phải đưa ra một lựa chọn gian nan như vậy.

Bình Luận (0)
Comment