Edit: Mộc Tử Đằng
Sau năm mới mười mấy ngày liền bắt đầu học kỳ mới, lớp 11 được coi như là ở thế lơ lửng, không thể buông lỏng cũng có một chút cảm giác gấp gáp khi lớp 12 đến gần, nhưng đối với Trình Tư Miên thì lại khác, cô không cảm thấy như thế.
Hôm nay Tô Hiển Ngôn đưa cô đến trường.
“Cùng nhau đi mua bữa sáng nha.” Trình Tư Miên chống cằm, “Anh nhớ không, lần đầu em mua bữa sáng cho anh là ở cửa tiệm kia.”
Tô Hiển Ngôn cười một tiếng, tháo dây an toàn ra, “Ừ, ăn rất ngon, đi thôi.”
Trình Tư Miên cũng mở cửa bước xuống xe, rồi chạy đến bên người anh, “Em muốn ăn hai cái.”
“Ăn nổi không?”
“Dĩ nhiên, thân thể em cao khỏe mà,” Trình Tư Miên ngắm ngía cơ thể cao lớn của anh, “Em cần phải cao lên!”
Tô Hiển Ngôn rũ mi mắt xuống nhìn cô, lúc đầu cô chỉ cao đến ngực anh, bây giờ đã lên tới vai rồi, “Không chênh lệch mấy.”
“Không chênh lệch sao?” Trình Tư Miên không hài lòng nhìn bản thân mình, so với bạn học ở lớp thì cô không có khác gì mấy nhưng anh cao như vậy, cô muốn cao hơn chút nữa mới được, tốt nhất là cao đến mức chỉ cần ngẩng đầu là có thể hôn đến môi anh.
Trước kia Phó Tử Văn từng nói, nữ sinh cấp ba cũng không cao lên được bao nhiêu nữa, nhưng cô khăng khăng không tin điều này, vì vậy quyết định ăn nhiều để cho mình cao lên. Đúng là một năm qua có chuyển biến rất tốt, cô đã cao lên không ít. Ừ, tiếp tục cố gắng, còn có thể cao nữa!
Tô Hiển Ngôn xoa đầu cô, trong lòng đúng là đang nghĩ cô cao như vậy được rồi, bởi vì ở độ cao này rất thuận tiện.
“Anh, Tư Miên.” Đột nhiên ở gần đó có người gọi hai người.
Nhìn theo giọng nói đó, thì thấy Tô Gia Nam bước từ trên một chiếc xe thể thao màu đỏ chói xuống, vẫy vẫy tay chào hỏi bọn họ. Tầm mắt Trình Tư Miên nhìn vào chiếc xe sau lưng cậu, từ trước tới giờ cậu đều đi xe màu đen đến, sao hôm nay lại đi một chiếc xe rực rỡ như vậy.
Tô Gia Nam đi tới, “Tư Miên, hôm nay cậu đi học sớm lắm nha.”
Trình Tư Miên chỉ chỉ sau lưng cậu. “Hôm nay cũng là ông chú kia đưa cậu đi học à?”
Tô Gia Nam lắc đầu, “Không phải không phải, hôm nay chị tớ đưa đi.”
“Chị?”
Lúc hai người đang nói chuyện thì cửa bị mở ra, một đôi giày cao gót xuất hiện. Tiếp đó Trình Tư Miên thấy một người phụ nữ mặc áo choàng dài màu trắng bước từ trên xe xuống. Dáng người vô cùng xinh đẹp, đôi chân dài thẳng tắp rất thu hút ánh mắt người khác.
Cô ấy đeo một cái kính, che hơn hai phần ba khuôn mặt, nhưng cái cằm tinh xảo và đôi môi đỏ mọng cũng đã đủ để khiến tim người ta đập nhanh. Cô ấy đứng cạnh xe, chẳng qua chỉ tùy ý tựa vào đó cũng tạo ra một cảm giác phong tình vạn chủng*.
(Phong tình vạn chủng: Không cần tỏ ra quyến rũ nhưng chỉ một động tác nhỏ cũng có thể hấp dẫn người khác.)Trong lòng Trình Tư Miên chỉ có một suy nghĩ, quyến rũ từ sâu trong xương cốt…
“Ôi, ở đây cũng có thể gặp được anh.” Người phụ nữ đó cởi kính xuống, đôi mắt hoa đào chuyển động như có một cơn sóng cuộn trào trong đó, “Anh cả, đã lâu không gặp.”
Tô Hiển Ngôn nghe thế cũng không có biểu hiện gì nhiều, chỉ khẽ gật đầu.
Người phụ nữ đó đã sớm quen, cô ấy đứng bên người Tô Gia Nam, xoa đầu cậu, “Chị em hôm nay rất rãnh rỗi, sau khi tan học thì gọi cho chị, chị tới đón em.”
“Vâng ạ.”
“Được, vậy chị đi trước.” Người phụ nữ nói xong thì liếc mắt nhìn Trình Tư Miên một chút, sau đó đeo kính vào rồi xoay người lên xe, chiếc xe thể thao rực rỡ hiên ngang rời đi.
Sau khi chiếc xe đó rời đi, Trình Tư Miên nhìn Tô Hiển Ngôn nói, “Anh cả?”
Tô Hiển Ngôn gật đầu, “Là con gái của chú hai.”
“Không phải..” Trình Tư Miên kinh ngạc nói, “Em muốn hỏi là…chị ấy, chị ấy có phải là người dẫn chương trình không?”
Tô Gia Nam gật đầu,cười nói, “Đúng vậy, chị ấy là người nổi tiếng.”
Trình Tư Miên ngây ngẩn, “Chị ấy thực sự là Tô Căng Bắc?”
“Ừ.”
Trình Tư Miên nhìn Tô Hiển Ngôn, “Trước kia em rất thích xem Talk show Món ngon chủ nhật do chị ấy dẫn chương trình, lúc đó sao anh không nói?”
Tô Hiển Ngôn hơi nhíu mày, “Là em muốn xem, còn anh không muốn nhìn.”
“…Đây không phải là trọng tâm.” Trình Tư Miên ho khan vài cái, “Chị ấy rất nổi tiếng, trước kia thấy có rất nhiều người suy đoán bối cảnh sau lưng chị ấy, đáng tiếc không có ai moi ra được, thì ra là người nhà của anh.”
Tô Gia Nam nói, “Chú hai và ông nội đều không đồng ý cho chị ấy bước vào giới giải trí, mặc dù là tham gia vào giới giải trí rồi nhưng chị ấy vẫn luôn chịu áp lực từ phía gia đình, chị ấy nói..” Tô Gia Nam gãi đầu, bộ dạng xấu hổ.
Trình Tư Miên nhìn chàm chằm cậu, hiếu kỳ hỏi: “Nói gì?”
“Cũng không có gì…”
Tô Hiển Ngôn nhìn cậu một cái, nhàn nhạt tiếp lời, “Em ấy nói khuôn mặt dễ nhìn như vậy giấu ở nhà rất lãng phí.”
Trình Tư Miên: “Phì…”
Sau khi gặp nhau lần đó, một khoảng thời gian rất dài Trình Tư Miên cũng không gặp lại người phụ nữ xinh đẹp đó nữa. Trình Tư Miên vẫn còn có chút tiếc nuối, cô rất thích chương trình talk show đó nên muốn xin cô ấy ký tên cho mình. Nhưng không ngờ về sau lại xảy ra một chuyện không tưởng, cô không chỉ gặp lại cô ấy mà còn gặp luôn cả nhà họ Tô.
Nguyên nhân của chuyện này là khi học thể dục lớp 11.
Nam sinh chạy 1000m, nữ sinh chạy 800m. Theo như bình thường chạy 800m đối với Trình Tư Miên là không thành vấn đề, nhưng sáng hôm nay cô chưa ăn gì, lúc Trình Tư Miên chạy được phân nửa liền toát mồ hôi lạnh, trước mắt đã có chút mơ hồ.
Trực giác nói cho cô biết không ổn, muốn dừng lại gọi người nhưng ngay lúc đó trước mắt tối sầm lại, bất tỉnh nhân sự.
Trong bóng tối, cô nghe được rất nhiều giọng nói hỗn loạn, có tiếng còi chói tai của thầy thể dục, cuối cùng, bên tai cô được yên tĩnh lại, có một giọng nói nam sinh sạch sẽ vang lên nhưng mang nét lo lắng, chắc là Tô Gia Nam…Lải nhải không ngừng gọi cô tỉnh dậy.
Trình Tư Miên vùng vẫy muốn mở mắt ra, muốn nói với cậu một câu đừng ồn ào nữa nhưng mí mắt nặng tựa ngàn cân, làm thế nào cũng không mở ra nổi. Cuối cùng cô mơ mơ màng màng hoàn toàn mất đi ý thức.
“Bác sĩ, cậu ấy sao rồi?” Tô Gia Nam vội vàng kéo bác sĩ vừa đi ra khỏi phòng cấp cứu hỏi.
“Không có gì, chỉ bị tuột đường huyết, tôi đã truyền nước cho cô nhóc đó rồi.” Bác sĩ lắc đầu nói, “Cô nhóc này xảy ra chuyện là do không ăn sáng đúng không?”
Tô Gia Nam nhìn khuôn mặt tái nhợt của Trình Tư Miên đang nằm trên giường bệnh, có chút đau lòng nói, “Hôm nay cậu ấy không ăn sáng, nói là không đói…”
“Haiz, mấy đứa nhóc này thật là, không biết thương tiếc thân thể chút nào.” Bác sĩ dặn dò, “Lần sau trước khi vẫn động nhất định phải bổ sung dinh dưỡng, biết chưa.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ ạ.”
Tô Gia Nam ngồi cạnh giường bệnh, Phó Tử Văn vẫn còn phải kiểm tra nên đã được câu khuyên quay về trường. Bây giờ chỉ còn mình cậu ở lại chăm sóc Trình Tư Miên.
Sau buổi trưa phòng cấp cứu rất yên tĩnh, Tô Gia Nam nắm lấy tay cô đang để bên ngoài đặt vào trong chăn, có chút ão não nói, “Nếu sớm biết tớ đã ép cậu ăn chút gì rồi…”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cậu chỉ chống cằm ngắm nhìn cô.
Trình Tư Miên ngủ thật biết điều, không có dáng vẻ giương nanh múa vuốt như lúc tỉnh, cậu rất thích nhìn ngắm hai tính tình này của cô. Tô Gia Nam cười nhạt một tiếng, duỗi tay ra vuốt ve khuôn mặt cô, đột nhiên nhẹ giọng hỏi, “Trình Tư Miên, cậu có thích tớ hay không..”
Dĩ nhiên không có ai đáp lời cậu, nhưng cậu rất muốn nghe cô nói tớ thích cậu, vô cùng thích cậu, nhưng cậu biết cô sẽ không nói, cô luôn đối xử với cậu như chị gái, cho tới bây giờ cũng không hề có ý nghĩ đó.
Tô Gia Nam mím môi, không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn tới gần cô. Gần đến đôi môi màu hồng nhạt căng mọng kia, nhìn vào vô cùng mềm mại, giống như một viên kẹo đường vậy.
Trong nháy mắt này, môi của cô có một sức dụ dỗ vô cùng lớn. Cậu từ từ đến gần, nhưng lại không dám làm bước kế tiếp.
Bởi vì biết cô không thích cậu cho nên giây phút này sự đau khổ ẩn giấu như muốn bộc phát ra tất cả. Ánh mặt trời chiếu từ bên ngoài vào phòng bệnh, rõ là rất ấm áp nhưng sau lưng Tô Gia Nam lại đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Do dự mãi cuối cùng cậu hơi tiến lên…
Chỉ một cái chạm nhẹ dường như kéo dài cả thế kỷ, môi của cô rất giống kẹo đường, rất mềm, rất ngọt.
Tô Gia Nam ngồi thẳng người lên, mím môi, cảm thấy đắng chát vô cùng, cậu cười nhạt một tiếng. Cũng chỉ có lúc này cậu mới cảm thấy mình cách cô rất gần.
Lâm Ánh Hàm sau khi ra khỏi phòng cấp cứu liền gặp phải một bạn học đến tìm cô ta.
“Ánh Hàm, cậu sao vậy, vội vội vàng vàng.”
Lâm Ánh Hàm thấy rõ người tới liền cong môi cười một tiếng, “Không có gì, chỉ là thấy được một màn kịch hay.”
“Kịch hay? Là chuyện gì?”
Trong mắt Lâm Ánh Hàm đầy u ám, không trả lời lại câu hỏi của người bạn học đó. Cô ta nhìn đi dộng của mình, không chỉ thấy được kịch hay mà còn chụp được nữa. Trình Tư Miên, ngược lại tôi muốn xem khi Lâm Loan biết cô và Tô Gia Nam đã đi đến bước này thì cậu ta còn có thể giữ được ý nghĩ muốn ở chung một chỗ với cô nữa không.
Buổi chiều sau khi tan học, Tô Hiển Ngôn đến trước cổng trường đón cô.
“Vừa rồi cô giáo chủ nhiệm gọi điện tới nói em bị hạ đường huyết ngất đi, chuyện gì đã xảy ra?” Tô Hiển Ngôn vừa thấy cô liền hỏi.
Trình Tư Miên giật giật khóe miệng, “Không có gì, đã truyền nước và khỏe lên rồi.”
“Cái gì gọi là không có gì, tại sao không ăn sáng, anh nhớ hôm qua em cũng không ăn.”
Trình Tư Miên trừng mắt với anh, “Đúng vậy, em không muốn ăn.”
Vừa dứt lời, ánh mắt Tô Hiển Ngôn nhìn cô càng thêm thâm trầm, cô vội nói, “Được ròi,được rồi, sau này em nhất định sẽ luôn ăn sáng, nhất định không để mình bị tuột đường huyết nữa.”
Haiz, trước kia cũng không có ăn, lại không cảm thấy choáng váng gì…Chẳng lẽ do chạy quá nhanh.
“Trình Tư Miên.” Vừa mới chuẩn bị lên xe liền thấy một người cô không thích xuất hiện bên cạnh.
“Có chuyện gì không?”
“Không có gì.” Lâm Ánh Hàm nhìn Tô Hiển Ngôn trong xe mấy lần, sau đó tươi cười nói, “Chỉ muốn hỏi cậu một chút gần đây Lâm Loan có đến tìm cậu không?”
“Ngày hôm qua có tìm, sao hả?”
Lâm Ánh Hàm bật cười một tiếng, “Ồ, cậu ta đúng là thích cậu.”
Trình Tư Miên không muốn nói tiếp nữa, “Cậu nói cái này à? Nói xong rồi đứng chứ? Nói xong thì tôi đi.”
“Trình Tư Miên!” Mặt Lâm Ánh Hàm âm hiểm, “Rốt cuộc cậu thích cậu ta hay thích Tô Gia Nam!”
“Tôi?” Trình Tư Miên nhướng mày, xấu xa vô lại nói, “Tôi đều thích hết.”
“Cậu!”
Trình Tư Miên cười châm biếm, “Dù sao thì họ cũng không thích cậu, tôi có thích hay không cũng không liên quan đến cậu, cậu nói đúng chứ?”
Nói xong, cô không để ý đến khuôn mặt đầy tức giận của Lâm Ánh Hàm, lên xe nghênh ngang rời đi.
Trên đường đi, vị tài xế bên cạnh không lạnh không nhạt hỏi: “Nghe nói em thích rất nhiều người.”
Trình Tư Miên đang ăn chocolate trên xe của anh, sau khi nghe anh hỏi xong suýt nữa đã bị nghẹn, “A? Ai nói, ai nhàm chán như vậy?”
Còn tưởng anh không nghe thấy, chỉ muốn chọc giận Lâm Ánh Hàm chút thôi…
“À, chẳng lẽ anh nghe lầm à?”
“Nhất định anh đã nghe lầm.” Trình Tư Miên đặt sô cô la xuống, rất thức thời hôn lên mặt người nào đó một cái, “Trong lòng em chỉ có anh.”
Trong con ngươi Tô Hiển Ngôn thoáng hiện lên ý cười, “Phải không đó, người đó thật may mắn.”
Trình Tư Miên tán thành gật đầu một cái, “Đúng vậy, kiếp này của anh ấy, còn cả kiếp sau kiếp sau nữa, tất cả đã bị em nhận thầu hết, thật là vô cùng may mắn.”