Nghe Lời Anh Nhất

Chương 49

Edit: Mộc Tử Đằng

Ngày Trình Tư Miên ra sân bay, tất cả mọi người đều tới tiễn cô.

Cô biểu hiện rất vui vẻ, một tay nắm lấy tay của Phó Tử Văn một tay khác thì nắm tay của Tô Hiển Ngôn, cười cười nói nói, nhìn giống như cô chỉ đi du lịch một chuyến mà thôi.

“Tư Miên, chúng ta mau vào đăng ký thôi.” Tưởng Vân Lam đi tới nói.

Trình Tư Miên hơi dừng lại, “Vâng ạ.”

Tô Hiển Ngôn xoa xoa đầu cô, “Đến bên kia nhớ gọi điện cho anh.”

Trình Tư Miên ngước mắt nhìn anh, trong mắt đầy lưu luyến, “Anh không nên làm việc quá mệt mỏi, không thôi lại bận rộn quên cả ăn cơm.”

“Được.”

Trình Tần đứng một bên nghe hai người nói chuyện nhưng trong lòng lại không cảm thấy được mùi vị gì. Thời gian sống cùng với Trình Tư Miên đã lâu như vậy rồi, cô đã chiếm một địa vị nhất định trong lòng anh ta, anh ta không có người thân gì, sự tồn tại của cô cháu gái này thật sự chính là nơi mềm mại nhất trong lòng anh ta. Bình thường không biểu hiện ra ngoài, nhưng hôm nay cô phải rời đi khiến anh ta cảm thấy không bỏ được.

“Chú.”

Trình Tần ngước mắt, Trình Tư Miên đứng trước mặt anh ta, “Sao hả?”

“Không có gì, cháu có thể ôm chú một cái không?”

Ông chú già Trình Tần đỏ mặt, “Khụ, ôm, ôm cái gì mà ôm.”

“Đừng xấu hổ mà.” Trình Tư Miên ôm lấy Trình Tần, “Chú, cảm ơn chú đã chăm sóc cho cháu trong khoảng thời gian này, cháu sẽ nhớ chú.”

Trình Tần ngẩn người, không hiểu sao hốc mắt lại nóng lên.

Trình Tư Miên vỗ vỗ lưng anh ta, “Chú cũng nhớ cháu đúng không?”

Trình Tần nghiêng đầu đi, “Ai muốn nhớ cháu chứ.”

Trình Tư Miên giống như không nghe thấy câu này, “Vâng, muốn nghe cháu nói chuyện có thể gọi cho cháu, cháu nhất định sẽ nghe máy bất kỳ lúc nào. Còn nữa, chú nên nói chuyện yêu đương đi, tìm một cô bạn gái hoặc nhờ Tra Dịch Quang giới thiệu cho một người.”

Tra Dịch Quang đứng một bên vội vàng phụ họa, “Không thành vấn đề, chuyện này cứ giao cho tôi, Tiểu Miên Miên, cô cứ yên tâm đi đi.”

Trình Tần oán giận cho anh ta một quyền, “Đừng có xen vào cho ý kiến vớ vẩn.”

Trình Tư Miên cười đứng ngay ngắn lại, quay đầu nhìn Tô Hiển Ngôn sau lưng cô, “Tra Dịch Quang, tôi có thể làm phiền anh một chuyện nữa không?”

“Chuyện gì, cứ nói đi.”

“Che mắt chú nhỏ của tôi lại giúp tôi với.”

“A?”

Kinh ngạc còn chưa qua đi, Tra Dịch Quang đã thấy Trình Tư Miên như một con gấu túi treo lên người Tô Hiển Ngôn, tư thế đó…Tra Dịch Quang nhanh chóng che mắt Trình Tần lại, không chịu nỗi cũng không nên nhìn!

Trình Tư Miên nhẹ cắn môi Tô Hiển Ngôn một cái, buồn buồn nói: “Hôn tạm biệt.”

Ánh mắt Tô Hiển Ngôn hơi dừng lại trên đám người đứng xem kịch vui ở phía sau, tuy có hơi không được tự nhiên nhưng anh vẫn nắm lấy eo cô. Trình Tư Miên không thỏa mãn, tiếp tục kiên trì hôn môi anh.

Tô Hiển Ngôn khẽ thở dài một hơi, ánh mắt vô cùng dịu dàng, cúi đầu hôn đáp lại cô.

Không cam lòng, không phải không nhớ, thật ra khi biết cô muốn đi nước ngoài, trái tim anh giống như bị kim đâm trúng vậy, vô cùng khó chịu, nhưng cô gái của anh còn phải trưởng thành nữa, anh nên buông tay để cô đi xông pha một lần, anh biết, cô có quyền theo đuổi ước mơ của mình.

Máy bay cất cánh, đám người còn lại quay về.

“Hiển Ngôn à, sao cậu lại yên tâm như vậy, cậu không sợ Tiểu Miên Miên ở nước ngoài sẽ mê muội một anh ngoại quốc đẹp trai nào đó sao, rồi không chịu về nữa?” Tra Dịch Quang trêu chọc nói.

“Con nhóc đó dám!” Trình Tần liếc anh ta một cái, “Nếu đúng là như vậy, tôi quyết phải trói nó mang về.”

“Này này này, tôi không có hỏi cậu.” Tra Dịch Quang lườm nguýt, “Xem ra cậu đã có thể tiếp nhận chuyện tiểu Miên Miên và Hiển Ngôn là một đôi rồi.”

Trình Tần hừ lạnh, bọn họ đã như vậy rồi anh ta có thể không chấp nhận sao?!

Tra Dịch Quang, “Nhưng mà trói mang về à? Cậu cũng thô lỗ quá rồi, đúng không Hiển Ngôn?”

Tô Hiển Ngôn đang lái xe, ánh mắt nhàn nhạt chỉ nhìn thẳng phía trước, “Ừ…không tồi.”

“Không, không tồi?”

Tô Hiển Ngôn cong cong môi, “Trình Tần, sau khi trói mang về nhớ giao lại cho tôi, tôi sẽ dạy dỗ thật tốt.”

Trình Tần, “Được.”

Tra Dịch Quang, “??”

Tiểu Miên Miên à, tôi cầu phúc cho cô, cô nhớ tuyệt đối đừng động tâm với người khác đó, nếu không ở nhà có sẵn hai đại ác ma đang mài dao xoèn xoẹt chờ cô.

Ba năm dài bao lâu?

Đối với Trình Tư Miên mà nói, chắc là từ một cô gái học cấp ba thay đổi thành môt sinh viên đại học, từ 1m61 cao lên 1m65, tính tình phản nghịch đã thay đổi thành người khéo léo thành thục.

Thời gian trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng, cô cố gắng thi đỗ vào học viện nghệ thuật của trường đại học Yale, và cũng là học trò yêu quý của vị họa sĩ nổi tiếng Chuck Hanlin. Cô nỗ lực đến gần mục tiêu của mình, quên ăn quên ngủ làm việc mà mình thích.

Trong ba năm qua, anh và cô đều bận rộn với công việc của riêng mình, Trình Tư Miên vốn cho rằng bọn họ có thể thường xuyên gặp mặt nhưng trong thực tế cô bận thi vẽ, còn anh bận với công việc bên đó, nên hai người không thể thường xuyên gặp nhau. Thậm chí khi Trình Tư Miên bế quan đi học vẽ với Chuck Hanlin, họ đã không hề gặp nhau trong năm đó.

Đây là ba năm của hai người họ, không dài lắm nhưng gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.

“Reng…” Điện thoại để ở bên cạnh reo lên, Trình Tư Miên thả bút vẽ trong tay xuống, cầm điện thoại lên bắt máy.

“Trình tiểu thư yêu dấu của tôi!!! Em còn phải đợi chị điện thúc giục bao nhiêu lần nữa đây! Có phải em muốn chị lần nào cũng phải đặt vé máy bay qua bên Mỹ em mới chịu nộp bản thảo không hả?!”

Trình Tư Miên bị tiếng hét trong điện thoại làm giật mình, cô phải để điện thoại ra xa lỗ tai một chút, chờ cho đầu dây bên kia gào xong cô mới dùng giọng điệu vô cùng tốt giải thích, “Quả Quả à, sư phụ của em sắp mở cuộc triển lãm tranh, em cũng được xem như là học trò mà ông ấy yên mến nhất, cho nên em phải tập trung vẽ tranh để không làm mất thể diện của thầy nha, do đó gần đây em rất bận rộn.”

“Em đừng dùng những thứ này uy hiếp chị! Vẽ tranh triển lãm của em là nhiệm vụ vậy chuyện của chị cũng không phải là nhiệm vụ à, Trình Tư Miên chị nói cho em biết, nếu em còn dám kéo dài thời gian nộp bản thảo, chị sẽ xé xác em ra!”

“Được rồi được rồi, trước trưa ngày mai em sẽ gửi cho chị được chưa?”

“Em đảm bảo chứ?”

“Em đảm bảo.”

“Được, nếu ngày mai còn chưa gửi thì tự đưa đầu tới gặp chị.”

“Tuân lệnh! Quả Quả đại nhân!”

Sau khi ngắt cuộc gọi của biên tập viên Viên Quả, Trình Tư Miên chậc chậc lắc đầu, cô ngâm bản thảo không phải là chuyện thường xuyên mà cô ấy thấy sao, vậy mà lần nào Quả Quả cũng hét lên.

“Cốc cốc cốc.”

“Mời vào.”

Tưởng Vân Lam đẩy cửa phòng vẽ tranh ra, “Tư Miên, Chuck tới.”

“Mẹ, thầy ấy tới nhà chúng ta tám phần là tìm mẹ đó.”

Tưởng Vân Lam đỏ mặt, “Con nói gì vậy, thầy tới tìm con đó, còn ngồi vẽ nữa, mau đi ra đi.”

Trình Tư Miên quay đầu cười một tiếng, “Vâng ạ.”

Chuck Hanlin là một họa sĩ nổi tiếng ở bên ngoài, tranh ông vẽ có tiếng tăm vang dội cả thế giới, mỗi một bức tranh được mang đi đấu giá đều có một con số cao không thể tưởng được. Còn trong nhà ý mà, ông ấy là thầy của cô, cũng là người theo đuổi mẹ cô, ừ…Chuyện này sau đó cô mới biết.

“Chuck, đã trễ vậy rồi sao thầy còn đến?” Trình Tư Miên dùng tiếng anh lưu loát để hỏi.

“Đến hỏi con xem đã chuẩn bị tranh vẽ triển lãm đến đâu rồi?” Chuck trả lời.

“Ồ.” Trình Tư Miên thích thú nói, “Con còn tưởng thầy đến tìm mẹ của con đó.”

Chuck nhướng mày, “Ừ, đúng là như vậy, thầy thuận tiện đến hỏi thăm con chút thôi.”

Trình Tư Miên liếc mắt, nếu không có Tưởng Vân Lam ở đây cô sẽ giơ ngón tay giữa lên với ông ấy.

Hai người họ tuy chênh lệch tuổi tác rất nhiều, còn là thầy trò nữa nhưng tính cách rất hợp nhau, Trình Tư Miên không ít lần đùa cợt với ông.

“Được rồi, chỉ đùa với con thôi.” Chuck nói, “Chỉ muốn nói cho con biết, tuy con là họa sĩ trẻ tuổi mới nổi nhưng con lại có chút danh tiếng ở Mỹ, lần triển lãm quốc tế này con đã có bước đột phá, con rất được coi trọng.”

“Dĩ nhiên rồi.” Trình Tư Miên gật đầu một cái, “Cho dù có phải là triển lãm quốc tế hay không thì con đều vẽ hết lòng, Chuck, nói thế nào vẫn phải cảm ơn thầy.”

“Những điều này là do tự con làm được, Chainy, con là học trò có thiên phú mà ngần ấy năm thầy mới gặp được.”

Trình Tư Miên cười một tiếng, “Còn không phải do thầy dạy dỗ sao.”

Lúc ăn tối, Chuck ở lại dùng cơm.

“Ồ đúng rồi, hai ngày nữa anh sẽ đến Trung Quốc, Lam, sẽ mất một khoảng thời gian anh không tới.” Chuck nói.

Tưởng Vân Lam kinh ngạc nói, “Anh phải đi Trung Quốc?”

“Đúng vậy, Trung Quốc là nơi thứ ba tổ chức triển lãm, bên kia còn có chuyện phải xử lý.”

“Con đi chung với thầy!” Trình Tư Miên vui vẻ nói,

Chuck nhướng mày, “Không phải tháng sau con về nước à, về trước thời hạn làm gì?”

“Giúp thầy thôi ạ, thầy có việc gì cũng có thể giao cho con.”

“Thôi đi, con chỉ muốn nhanh chóng về gặp vị kia của con thôi chứ gì.” Chuck điềm nhiên cười một cái, “Một tháng cũng không chờ nổi?”

Trình Tư Miên bị nhìn thấu suy nghĩ cũng không tức giận gì, “Dù sao học kỳ này con cũng đã hoàn thành trước thời hạn, kỳ nghỉ đã bắt đầu rồi. Thầy, nếu thầy phải đến Trung Quốc thì con đi chung với thầy. Mẹ, mẹ nói có được không?”

“Được được được, biết con nóng lòng muốn quay về.” Tưởng Vân Lam sờ đầu cô một cái, “Nói với Hiển Ngôn một tiếng.”

Trình Tư Miên  chớp chớp đôi mắt to, “Vâng, trước hết con không nói cho anh ấy biết, phải cho anh ấy bất ngờ.”

Ngày hôm sau Viên Quả lại gọi điện thoại tới thúc giục bản thảo.

Viên Quả là chủ biên của một tờ tạp chí nổi tiếng trong nước, lúc đầu đọc được một bộ truyện tranh mà Trình Tư Miên vẽ đăng lên mạng, ngay sau đó đã liên lạc với cô. Về sau Viên Quả tự mình mở một công ty, càng ngày càng phát triển lớn mạnh nhưng cô ấy vẫn không đổi biên tập cho cô, nguyên hân chính là người thường không thể thu thập được Trình Tư Miên ở nước Mỹ xa xôi, hơn nữa còn là tác giả chuyên ngâm bản thảo không nộp.

Dĩ nhiên Viên Quả không buông tay với Trình Tư Miên còn có một nguyên nhân nữa là số lượng tiêu thụ tác phẩm của cô, đầu năm trước Trình Tư Miên lấy bút danh là “Tranh” công bố một  bộ tác phẩm truyện tranh, sau đó liền nổi tiếng trong nước, người hâm mộ càng ngày càng nhiều, số lượng tiêu thụ truyện tranh của cô chỉ tăng chứ không giảm.

Trình Tư Miên cũng không ngờ tác phẩm mà mình tùy ý vẽ lại nổi tiếng như vậy, bản thân cô thích vẽ theo phong cách truyện tranh, nhìn mọi người thích như vậy nên cô quyết định học thêm nhiều nữa.

Nhưng mọi người đều không biết vị tác giả nổi tiếng trong nước này trên thực tế còn là học trò của họa sĩ nổi tiếng Chuck Hanlin ở Mỹ, nội dung mỹ thuật mà cô hiện đang học hoàn toàn không liên quan đến việc vẽ truyện tranh, hơn nữa các tác phẩm của cô được rất nhiều nhà sưu tầm yêu thích phong cách vẽ này sưu tầm…

“Trình Tư Miên tiểu thư, em đã đồng ý nộp bản thảo vậy nó đâu rồi?”

“Quả Quả, chuyện đó để sau, em muốn chị giúp em làm một chuyện.”

“Em còn muốn thế nào nữa!!” Viên Quả bùng nổ, “Mau nộp ngay cho chị, không nộp thì chịu chết đi!”

“Không phải không phải, ý là em đã vẽ xong hết rồi, nhưng em thật sự có chuyện quan trọng hơn cần chị làm giúp.”

Viên Quả hít thở sâu một hơi, “Được, em nói đi, chuyện gì hả?”

“Ừ, chị biết EV đúng chứ?”

“Nói nhảm, công ty trò chơi online nổi tiếng như vậy làm sao không biết cho được, chúng ta có hợp tác với bộ phận thiết kế của họ.”

“Đúng rồi! Em chính là muốn nói đến cái này, Quả Quả, chị an bài cho em một chút, em muốn đại diện công ty của chị đến hợp tác với bộ phận đó của EV.”

“Cái gì?” Viên Quả ngẩn người, “Trình Tư Miên có phải em có bệnh rồi không, bản thảo mà em còn chưa giao cho chị, em muốn qua bên đó làm gì?”

“Em có thể vẽ nhân vật trò chơi, em thấy gần đây bọn họ đang tuyển người, tóm lại là chị cứ an bài cho em là được.” Trình Tư Miên nghiêm túc nói, “Này, có phải chị không vui không, nếu không vui thì em sẽ không nộp bản thảo liền đâu.”

“Em!” Viên Quả xoa xoa mi tâm, nhanh chóng bình tĩnh lại, “Chị nói này, bây giờ giá trị con người em không thấp, em bảo chị an bài cho em vào bộ phận thiết kế nhân vật bên đó, có phải em rãnh rỗi sinh nông nổi không?”

“Không, không phải rãnh rỗi sinh nông nổi, cái này là nguyện vọng ngày xưa của em, em muốn về nước thực hiện điều này.”

“Nguyện vọng ngày xưa? Khoan đã, em nói em muốn về nước?”

“Đúng vậy Quả Quả, hai ngày sau chị hãy đến sân bay cung kính chờ em giá lâm nhé.”
Bình Luận (0)
Comment