Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Chương 21

Lâm Hiểu ngồi trên giường, một tay cầm mồi ngải cứu, một tay tìm huyệt trên bả vai Phương Trì, ngón cái và ngón giữa tách nhau, đo độ cao và khoảng cách giữa các huyệt vị.

Thiên Tông, Kiên Tỉnh, Kiên Trinh, mỗi huyệt quan trọng này được xông ngải cứu khoảng mười phút. Đội trưởng Phương, một người nhảy cảm với mùi hương, đã phải nín thở trong mùi khói dường như không tồn tại của ngải cứu, trông vừa cô độc vừa đẹp đẽ.

“Thả lỏng nào.” Lâm Hiểu thầm thì, “Anh vừa căng thẳng một chút là cơ bắp cũng căng lên, huyệt vị sẽ bị co rút làm giảm hiệu quả trị liệu.

Phương Trì hít một hơi thật sâu: “… Được.”

Nửa tiếng sau, sau khi cả bờ vai được xông ngải cứu xong, bấy giờ Phương Trì mới hiểu được tại sao Lâm Hiểu lại bảo tư thế hôm nay khác ngày hôm qua.

Lâm Hiểu đặt mồi ngải cứu ra xa, nói: “Rồi, giờ anh nửa ngửa đi.”

Từ nằm sấp thành nằm ngửa, đội trưởng Phương: “…”

Nói thật, đổi tư thế kiểu này cũng không làm tôi vui lên đâu.

Chẳng lẽ tôi không được ngồi thẳng à?

Lâm Hiểu giữ cánh tay hắn, để khuỷu tay cong tự nhiên, sau đó ấn huyệt ở chỗ lõm của khuỷu tay.

“Đây là huyệt Khúc Trì.” Lâm Hiểu nói: “Là một huyệt phụ trợ nhưng rất quan trọng.”

Phương Trì biến thành một nhân loại vô cảm tâng bóc máy móc: “Quào, trị liệu bằng ngải cứu quá tinh thâm, sư phụ Tiểu Lâm quả là đỉnh của chóp.”

Lâm Hiểu: “Hả? Đỉnh của chóp là ý gì?”

Phương Trì: “Kỹ thuật cao siêu, đạt tới đỉnh cao, không ai sánh bằng.”

Lâm Hiểu: “…”

Coi như anh nói thật.

Mười phút sau, xông ngải cứu ở khuỷu tay xong, Phương Trì thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu hỏi: “Đã xong chưa?”

Lâm Hiểu vô thức mấp máy môi, nhưng không nói gì.

Phương Trì nhướn mày, buồn cười hỏi: “Muốn nói lại thôi cái gì, nói thẳng đi, tôi chịu được.”

Lâm Hiểu đứng bên giường, giữa làn khói mông lung mờ ảo, khuôn mặt ửng đỏ của cậu dần hiện ra, mãi sau mới thì thào nói: “Còn, còn… còn hai huyệt cuối nữa.”

Phương Trì than thở: “Được rồi, nào, tốc chiến tốc thắng, chết sớm sớm siêu sinh, giờ tôi nằm sấp hay nằm ngửa.”

Lâm Hiểu: “Vẫn, vẫn nằm ngửa.”

Phương Trì nằm yên mặc người xông: “Được rồi, bắt đầu thôi.”

Nhưng Lâm Hiểu vẫn giữ nguyên tư thế một tay cầm mồi ngải cứu còn bốc khói, hai chân như mọc rễ, hoàn toàn không động đậy.

Phương Trì nghi ngờ: “Sao vậy?”

Lâm Hiểu rũ mắt, không biết đang nghĩ gì, hồi lâu sau đột nhiên xoay người, chậm ra tiến ra cửa.

“Này-”

Toàn bộ tầng ba của khách sạn chỉ có năm người trong ban nhạc, Trương Viễn và Lâm Hiểu ở, vì vậy không cần phải lo về vấn đề riêng tư. Mấy đêm này, dù cho Lâm Hiểu có mát xa bằng đèn nhiệt hay xông ngải cứu như hai hôm nay thì cũng chưa từng đóng cửa để tránh người qua lại như vậy. Như hôm đầu tiên, lúc Lâm Hiểu đang bật đèn nhiệt chuẩn bị bắt tay làm việc thì mấy thằng bạn vô tâm nghe theo sự xúi giục của Trương Viễn, hào hứng chạy qua xem, Phương Trì bị cả đám hành quyết bằng ánh nhìn chăm chú và ác độc, cuối cùng không nhịn được nữa mà sừng sộ đuổi cả đám ra khỏi cửa mới được để yên.

Mà giờ…

Phương Trì chống một tay ngồi dậy, nhìn Lâm Hiểu mò tới cửa, chậm rãi đóng lại, còn bấm luôn chốt, lông mày hắn bỗng nhíu lại.

Lâm Hiểu hít một hơi, đi vòng qua phía bên kia giường.

Phương Trì nheo mắt liếc cậu: “Cậu khóa cửa làm gì?”

Lâm Hiểu rũ mi, lông mi dài vô thức run run, đột nhiên nói: “Sợ anh ăn thiệt…”

Phương Trì: “?”

Lâm Hiểu hít sâu một hơi, đáp: “Hồi trước ở cửa hàng mát xa, có lần anh hỏi tôi, hỏi là nếu tôi nhìn được… có muốn, có muốn táy máy tay chân với anh không…”

Phương Trì im lặng ngẫm nghĩ.

Lâm Hiểu nói tiếp: “Tôi không nhìn thấy…nhưng mà… anh… vậy thì cũng không nên để người khác táy máy…” Nói xong câu thì mặt cậu cũng đỏ ửng lên.

Phương Trì nhìn cậu vài giây, bật cười, thấp giọng nói: “Nên là… sư phụ Tiểu Lâm, hai huyệt cuối cùng này rốt cuộc ở đâu vậy?”

Lâm Hiểu dồn sức nói xong lại cảm thấy bản thân thật bất lực, nghĩ một hồi lại không biết lý do, chỉ đành thật thà đáp: “Thần Khuyết với, với… Khí Hải.”

Phương Trì: “…”

Đùa jdz*, điểm mù tri thức trời ơi.(từ lóng)

Phương Trì bật cười, day thái dương, đoạn nằm về giường: “Được rồi, chúng ta không bàn từ ngữ chuyên ngành nữa, cậu bắt đầu luôn đi.”

Lâm Hiểu gật đầu, từ từ lại gần, sau đó mở miệng thỏ thẻ như muỗi kêu: “Anh… Anh Trì, anh nới lỏng thắt lưng quần ngủ ra, cũng mở rộng vạt áo ra…”(Nguyên văn là: “Trì… Trì ca…”)

Phương Trì mở bừng mắt nhìn người đứng bên giường, còn Lâm Hiểu từ nãy tới giờ vẫn nín thở nhắm tịt mắt, không nhìn được cảm xúc thật.

Nội tâm Phương Trì hơi ngứa ngáy, hắn nghe lời mở rộng vạt áo, như muốn giúp sư phụ Tiểu Lâm bớt căng thẳng mà khẽ cười: “Không cần băn khoăn, là cậu chu đáo thôi mà, đóng cửa vào cũng đâu có sao.”

Lâm Hiểu cũng chẳng hiểu mình lấy đâu ra hơi để ngại ngùng nữa, chỉ hỏi: “Xong chưa?”

Phương Trì: “Xong.”

Thế là sư phụ Tiểu Lâm với gương mặt đỏ ửng, từ từ quỳ gối bên tấm thảm đặt dưới sàn, duỗi tay ra, khựng mất hai giây, đầu ngón tay mát lạnh chạm vào tuyến nhân ngư ở bụng dưới của Phương Trì.

Đuỵt.

Sét đánh không kịp bưng tai, da đầu Phương Trì đột nhiên tê rần.

Phương Trì vừa được xông mấy huyệt xong, nhiệt độ cơ thể cao hơn bình thường, cảm giác mát lạnh từ đầu ngón tay Lâm Hiểu truyền tới vô cùng rõ ràng chân thực.

Lâm Hiểu: “Thả lỏng.”

Phương Trì: “…”

Nói hay lắm.

Huyệt Thần Khuyết rất dễ tìm, cũng chính là phần rốn của cơ thể, ngón tay Lâm Hiểu nhẹ nhàng lần mò qua lại, xác định được chính xác huyệt vị.

Bắt đầu xông ngải.

Trên trán Phương Trì lấm tấm mồ hôi.

Bầu không khí trong phòng đột nhiên đặc quánh lại, cửa kính thông ra ban công chỉ hở ra một khe nhỏ, luồng gió từ ngoài khơi mon men vào phòng, cảm giác mát mẻ bấy giờ lại hóa thành ướt át, dính nị.

Mười phút sau, Lâm Hiểu đặt mồi ngải xuống, Phương Trì thực sự phải thở ra một hơi dài.

Chẳng bao lâu sau, đầu ngón tay của sư phụ Tiểu Lâm lại tiếp tục làm việc, ngay sau đó, màng nhĩ của Phương Trì đột nhiên kêu ong ong.

Đội trưởng Phương nhíu mày, đôi con ngươi đảo qua phần da thịt trước bụng mình, nhìn tới đôi bàn tay trắng gầy đang lưỡng lự kia.

Cho tới khi những đầu ngón tay trắng nõn như ngọc dừng ở bụng dưới hắn, cách rốn khoảng hai tấc.

Ánh sáng trong mắt Phương Trì lóe lên, rồi đột nhiên u ám.

Hai ngón tay Lâm Hiểu chụm vào nhau, nhẹ nhàng lướt xuống phía dưới của phần bụng dưới.

Một chạm, hai chạm, dường như đang xác định huyệt vị.

Mà ngay khi đầu ngón tay của Lâm Hiểu lướt tiếp, khi sắp chạm lần thứ ba…

Phương Trì bất ngờ nhấc tay, mạnh bạo giữ cổ tay cậu lại.
Bình Luận (0)
Comment