Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Chương 25

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chúng ta… đêm qua, cũng không tính là trần trụi với thiên nhiên lắm…

Hai tay Lâm Hiểu đặt trên ngực Phương Trì, cả người nằm nhoài trên ngực hắn, từ da đầu tới da chân “xì xì” bốc khói, cổ tay còn bị người ta giữ chặt, chỉ hơi cử động một chút thôi là có thể cảm nhận được sự ấm nóng của da thịt dưới thân.

Thế là Lâm Hiểu lâm vào thế lùi không được tiến không xong, chỉ biết nghiến răng giận dữ: “Không phải đã bảo anh nằm sấp à!”

Phương Trì khẽ cười, sự rung động ngắn ngủi ở lồng ngực người phía dưới đối với một người đặc biệt nhạy cảm về xúc giác như sư phụ Tiểu Lâm chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

Màn đêm như có ma lực đầu độc lòng người. Phương Trì nghiêng đầu, khẽ khàng cười trêu bên tai cậu: “Nằm sấp à? Không phải tôi từng bảo tôi không thích tư thế đó rồi sao?”

Hơi thở của Phương Trì phả vào tai cậu, cảm giác vừa ngứa vừa nóng ấy khiến Lâm Hiểu phải rùng mình.

Phương Trì thích tư thế gì không thuộc phạm trù nghiên cứu của Lâm Hiểu lúc này, giờ thì tất cả lực chú ý của cậu đều dồn vào trạng thái của hai người họ hiện tại, ôm nhau như vậy, hình như quá thân mật rồi.

Không, không thể nói là hình như, mà cậu chắc chắn là rất thân mật rồi.

Từ khi sinh ra tới giờ Lâm Hiểu đã luôn duy trì một khoảng cách an toàn với người ngoài, nhưng Phương Trì lại trở thành sự cố ngoài ý muốn trong cuộc đời gió yên biển lặng của cậu.

Vả lại, kể từ ngày Phương Trì bước vào khoảng trời nhỏ của cậu, hắn đã không duy trì một khoảng cách nhất định, cũng chẳng thèm tuân theo quy luật từ từ mà tiến mà nhảy cóc cái vèo một cái, từ “người xa lạ” thành “người kề bên”.

Nhưng dù đối phương có âm thầm lặng lẽ tấn công, trực tiếp phá vỡ quy tắc đối xử với người ngoài của cậu thì Lâm Hiểu cũng phải thầm kinh ngạc rằng, cậu lại chẳng hề bài xích một Phương Trì tưởng chừng như ngang ngược nhưng lại rất đỗi dịu dàng, đang từ từ tiếp cận mình.

Vẫn là câu trả lời cũ, Phương Trì rất tốt với cậu, rất rất tốt, cậu cảm nhận được rất rõ ràng.

Hơn nữa lúc ở cùng với người này, đáy lòng cậu lẳng lặng sinh ra một cảm giác an toàn cùng vững tâm, cảm giác đó không thể làm giả được.

Thế nhưng…

Coi như là bạn thân ngẩng đầu thấy mặt cúi đầu thấy, vậy tiếp xúc gần như bây giờ có phải thân mật quá mức không?

Huống hồ thì mối quan hệ của họ hiện giờ chỉ dựa trên hợp đồng thuê mướn.

Thêm vào đó, theo cảm nhận trong mấy ngày nay của cậu, cho dù là những thành viên khác trong ban nhạc có thân thiết với Phương Trì hơn cậu thì cũng chẳng có ai có thể thân mật với hắn tới mức đó cả.

Vì vậy, trong một đêm mờ ám hỗn loạn như thế, Lâm Hiểu đột nhiên ngộ ra một điều…

Chàng trai Phương Trì này, ngày thường luôn lười biếng thong dong, lúc nào cũng là bộ dáng không quan tâm đến vạn vật, trên thực tế hắn đã dựng một bức tường rào ngăn cách bản thân với người khác ở trong lòng, dường như bức tường ấy còn cao, còn dày hơn cả cậu.

Nói như vậy, nếu có thể ôm nhau một cách thân mật nhường này có phải đang chứng minh bản thân mình là một tồn tại tương đối đặc biệt trong lòng Phương Trì không?

“Sao không nói gì vậy?” Phương Trì nhận ra người trong ngực bất ngờ lặng thinh, không chỉ vậy, chút sức lực chống trả ngăn cách hai người mới rồi cũng gần như biến mất.

Lâm Hiểu hoàn hồn, dường như nhiệt độ trên mặt cậu đã sắp nóng hơn lồng ngực Phương Trì rồi, cậu hơi do dự, đoạn nhỏ giọng nói: “Anh thả tôi ra trước, tôi còn phải mát xa cho anh nữa.”

Phương Trì không những không thả mà còn siết chặt cánh tay trái đang đặt bên hông Lâm Hiểu, thấp giọng hỏi: “Cậu đợi tôi về à?”

“Ừm.” Lâm Hiểu chôn cả khuôn mặt vào bả vai Phương Trì, hơi thở bị nhốt trong không gian nhỏ hẹp tựa như đang thủ thỉ bên tai, “Đã bảo sẽ chờ anh mà.”

Những gì đã nói với anh, nhất định phải làm được.

Lần nào cũng thế.

Phương Trì thở một hơi thật dài, trong lòng hắn đột nhiên bình yên đến lạ.

Những ồn ào, xáo động của buổi biểu diễn, những đâm chọc ác ý của cánh phóng viên, cả bữa tiệc chúc mừng giả tạo, tất cả những mệt mỏi, trói buộc, ồn ã, trong nháy mắt ấy bị xóa bỏ hết thảy. Sư phụ Tiểu Lẫm đợi hắn, cứ lặng im và dịu dàng như thế, tựa như một thứ dưỡng khí ngọt ngào.

Hắn ôm Lâm Hiểu trong ngực, lại như ôm một mảnh trời yên bình nuôi dưỡng tâm hồn mình, khiến cho một đội trưởng Phương đã mất đi phương hướng, mất đi bản thân nhận được một chút hơi thở cuộc sống.

“Muộn rồi, hôm nay không làm nữa.” Mãi sau Phương Trì mới ôm người phía trên xoay sang bên cạnh, “Mai dậy tính tiếp.”

Lâm Hiểu bị đối phương ôm, lăn một vòng ngã vào giường đệm mềm mại. Cậu biết Phương Trì đang rất mệt nên không bắt ép hắn, chỉ nói: “Vậy… anh ngủ nhé, mai anh dậy thì tôi qua.”

Nói rồi định thoát khỏi lồng ngực Phương Trì để ra ngoài.

Phương Trì nhắm mắt, giữ cổ tay cậu, kéo người sát vào ngực, “Đi đâu?”

“Tôi… tôi về phòng.”

“Muộn rồi còn lằng nhằng.” Thanh âm Phương Trì khàn khàn ý cười, “Ở chỗ tôi là được.”

Lâm Hiểu: “…”

Không nghe thấy tiếng trả lời, Phương Trì khẽ cười, đoạn kéo tấm chăn mỏng phủ qua người cả hai, “Cũng không phải chưa ngủ bao giờ, sư phụ Tiểu Lâm không cần ngại.”

Lâm Hiểu: “…”

Thặc hẻ trời, anh không nhắc tới vụ kia thì tôi bình tĩnh hơn đó.

(Vẫn là từ lóng của mấy chap trước)

Sâu ngủ lại nối đuôi nhau bò tới, hai mắt Phương Trì díu lại không mở nổi, mãi sau mới mơ màng vỗ đầu Lâm Hiểu nói, “Ngủ đi, nhắm mắt lại.”

Thực ra Lâm Hiểu cũng buồn ngủ không chịu được, lại nghe thấy Phương Trì nói như thể dỗ ngủ khiến hai mí mắt càng đánh nhau tợn, cứ nửa tỉnh nửa mê mãi, gần như phải dùng giọng mũi để nói chuyện: “Tôi ngủ ở đây, có quấy rầy anh không?”

Phương Trì: “Không.”

Mà là ngược lại, giấc ngủ sẽ yên bình hơn.

Phương Trì đã nói không, chút đắn đo trong lòng Lâm Hiểu cũng tự động tan thành mây khói, sau đó cậu nhích lại gần máy sưởi hình người ấm áp, nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngủ.

Một giấc này có thể nói là vừa ngon vừa sâu.

Sáng đó khi Phương Trì mở mắt ra, đồng hồ đã điểm mười giờ rưỡi.

Phương Trì nhìn mảng tường tối tăm dán hoa văn ở đối diện, lại ngây ra mất ba giây rồi nghiêng đầu, nhìn một người đang say giống nồng gối đầu trên cánh tay mình.

Ký ức rạng sáng nay cuồn cuộn ùa về, Phương Trì bất đắc dĩ day ấn đường, cười khổ trong lòng.

Cái thói này của mình có từ bao giờ vậy chứ?

Sao mới uống chút rượu đã muốn bắt nạt sư phụ Tiểu Lâm rồi.

Phương Trì hơi nhúc nhích, Lâm Hiểu nửa tỉnh nửa mê bên cạnh dường như phát hiện ra, hàng mi dài run run hai lần rồi từ từ mở mắt.

Không còn sự luống cuống hoang mang lúc thức dậy như lần trước, lúc Lâm Hiểu mở mắt ra, cậu vô thức gọi một tiếng: “Anh Trì?”

Phương Trì: “À, ừ… Đây.”

Giọng của sư phụ Tiểu Lâm lúc chưa tỉnh ngủ hơi khác với giọng nói trong trẻo sạch sẽ ngày thường, nó vương một chút khàn khàn, thêm một chút mềm nhũn. Phương Trì sửng sốt, nhíu mày lặng lẽ dịch ra xa một đoạn.

Phương Trì: Trời đất chứng giám, tất cả là tại phản ứng sinh lý bình thường vào buổi sáng, hơn nữa giọng của sư phụ Tiểu Lâm ghẹo người như vậy, tôi hoàn toàn bị động!

Lâm Hiểu đơ vài giây, thấy đầu óc đã tỉnh táo hơn mới xoa xoa hai mắt, đang định chống tay lên giường ngồi dậy thì lòng bàn tay đụng phải cánh tay Phương Trì, thế là cả giường loạn cả lên.

“Tôi tôi tôi tôi…” Lâm Hiểu hoảng loạn ngồi bật dậy, lắp bắp nói: “Tôi gối đầu lên tay anh ngủ cả tối á?! Vai anh có sao không!”

Nói đoạn bổ nhào vào người Phương Trì, lần mò cánh tay của hắn.

“Không sao không sao không sao!” Hiếm khi Phương Trì phải luống cuống như thế này, chỉ lo Lâm Hiểu hấp tấp động vào chỗ không nên động, dù sao từ lúc ra khỏi phòng tắm tới giờ hắn chỉ quấn tạm một cái khăn tắm rồi ngủ luôn.

Đúng rồi, khăn tắm…

Phương Trì hoảng hốt vài giây, sau đó một quả bom nổ cái “đùng” trong đầu-

Đuỵt, khăn tắm đâu!

Đội trưởng Phương giữ bàn tay đang lần mò của Lâm Hiểu, hoảng loạn đảo mắt quanh giường một vòng, cuối cùng cũng phát hiện ra trên tấm thảm trải giường là chiếc khăn tắm trong trắng đáng thương bị vo thành một cục, chẳng biết rớt xuống từ bao giờ.

Nếu vậy, đêm qua- đuỵt, không được nghĩ nữa!

Phương Trì nghiến lợi nhắm mắt, thầm chửi tục một câu.

“Anh thả ra, tôi xem vai của anh!” Lâm Hiểu hoàn toàn không hề hay biết Phương Trì đang trong trạng thái “chào cờ buổi sáng”, hai tay bị Phương Trì giữ lại không nhúc nhích được, cậu giãy càng hăng hơn, Phương Trì cũng càng nắm chặt hơn, trong lúc dầu sôi lửa bỏng loạn xà ngầu, cẳng chân cậu cũng gia nhập cuộc chiến, đạp thẳng vào đùi Phương Trì!

Phương Trì: Tôi tránh!

Đậu má nó nguy hiểm thật.

Còn sư phụ Tiểu Lâm sau khi đạp được một cú thì cả người như dính phép bất động, ngồi đờ ra trên giường.

Mãi sau mới run rẩy hai cánh môi, do dự hỏi: “Anh, anh Trì… Vừa nãy tôi… không đạp trúng cái gì đúng không…”

Phương Trì tựa như được sống lại một kiếp, thở dài thườn thượt, ảo não đáp: “Cậu muốn đạp cái gì?”

Lâm Hiểu: “…”

Thực ra tôi không muốn đạp cái gì đâu, thế nhưng… tại cảm giác bóng loáng của da dẻ chạm vào lòng bàn chân khiến tôi phải nín lặng đó chứ.

Lâm Hiểu cúi đầu làm thinh, nhưng hai tai là dùng tốc độ bàn thờ đỏ ửng lên, Phương Trì nhìn thấy, gần như là phản ứng lại trong nháy mắt.

“Khụ, ờ thì… tối qua tôi quấn khăn tắm quanh người… sau đó chắc là, khụ… không biết sao lại bị tung ra…”

Đội trưởng Phương trăm độc không sờn, sống tùy ý phóng túng suốt hai mươi ba năm, hiếm khi lại lúng túng tới mức đỏ mặt như bây giờ, nhất thời chẳng biết phải giải thích sao, mà không nói gì thì lại càng ý ẹ hơn, vì vậy hắn ho khan một cái, hắng giọng, giả vờ bình tĩnh kết luận: “Nhưng cậu yên tâm đi, ờ thì… cậu vẫn mặc đồ ngủ đoàng hoàng mà, chúng ta… đêm qua, cũng không tính là trần trụi với thiên nhiên lắm…”

Nghe hắn nói xong thì toàn bộ vành tai Lâm Hiểu đã bốc cháy rồi.

“Ầy không tới mức đó chứ…” Phương Trì thả tay cậu ra, bật cười: “Sao lại giống con gái thế này, không nghe được mấy câu tục tĩu à? Mà tôi cũng có nói cái gì quá đáng đâu…”

Lâm Hiểu rũ mi hít sâu mấy hồi, rõ ràng không nhìn thấy gì lại chẳng có dũng khí ngẩng đầu, một lúc lâu sau mới ngập ngừng nói: “Lúc ngủ… chắc tôi không nằm yên nhỉ, tối hôm qua… không chạm vào anh hoặc gì khác đúng không…”

Phương Trì khom lưng nhặt khăn tắm trên sàn, thuận miệng đáp: “Sao, đụng vào người tôi, còn xoa xoa…”

Lâm Hiểu: “…”

Phương Trì mặc đồ ngủ xuống giường, Lâm Hiểu vẫn ngồi im như cũ, đầu cúi xuống không thấy biểu cảm. Phương Trì đi tới máy lọc nước, lấy một cốc nước ấm rồi dúi vào tay Lâm Hiểu, cười cười: “Rồi rồi, không kể chuyện này cho ai khác, hai ta ai chịu thiệt hơn ai cũng không biết đâu. Đừng nghĩ nữa, uống nước đi, tôi dẫn cậu đi rửa mặt.”

Lâm Hiểu ngoan ngoãn uống một ít nước ấm, lại nhớ ra tối qua chưa kịp mát xa vai, vội vàng nói: “Vai anh sao rồi? Hay là giờ mát xa luôn đi!”

“Vai tạm ổn, nhưng cổ tay hình như đau hơn hôm qua.” Phương Trì không để ý lắm, tiện tay xoa lung tung mái tóc của sư phụ Tiểu Lâm, “Để chiều tính đi, giờ rời giường ăn gì đó đã.”

Lâm Hiểu vốn định đấu tranh một lúc nữa, cậu cảm thấy cánh tay và cổ tay của Phương Trì đau hơn có một phần lỗi cực lớn ở mình khi gối vào tay người ta, thế nhưng đội trưởng Phương nói xong lại đi luôn, ngay sau đó là tiếng nước từ nhà về sinh truyền ra, Lâm Hiểu thở dài, đành thôi.

Uống xong nửa cốc nước ấm, Lâm Hiểu dịch mông xuống giường, định về phòng rửa mặt, vừa đi được tới cửa thì đúng lúc Phương Trì tắm xong, vừa đi vừa lau tóc, hỏi cậu: “Đi đâu vậy?”

“Rửa mặt.” Lâm Hiểu đáp, “Tiện thể thay quần áo.”

“Đợi tôi chút, tôi đi với cậu.”

Phương Trì lẳng khăn mặt qua một bên, lấy một bộ quần áo hàng ngày từ vali, quần bò đen và áo chữ T trắng vô cùng đơn giản, phong cách thoải mái phóng khoáng như vậy không giống một thần tượng đang “hot” được muôn người ngắm nhìn trên sân khấu, mà là một chàng sinh viên đang hưởng thụ kỳ nghỉ.

Thay quần áo xong, Phương Trì dẫn Lâm Hiểu về phòng cậu, chờ Lâm Hiểu ra khỏi nhà tắm, thay đồ ngủ xong thì ra ngoài kiếm cơm.

Cả hành lang tầng ba vô cùng tĩnh lặng, hiếm lắm mới có thời gian nghỉ sau khi công diễn xong, đối với “hội minh tinh tu tiên” thường thiếu ngủ trầm trọng mà nói thì ngủ bù chính là lựa chọn hàng đầu.

Vì vậy hai người họ chuẩn bị đánh lẻ, Phương Trì vốn định ra khỏi khách sạn tìm một nhà hàng địa phương không nổi tiếng lắm để Lâm Hiểu được thưởng thức chút đồ ăn tươi mới chính tông. Dù sao trong thời gian này, để đảm bảo không diễn ra sự cố bất ngờ khi lưu diễn thì đồ ăn vào miệng của họ bị kiểm soát rất chặt, đặc biệt là mấy thứ dễ gây ra vấn đề cho dạ dày như hải sản thì bị Trương Viễn cấm tiệt hoàn toàn trên bàn ăn, mà Lâm Hiểu vẫn luôn ăn chung với Phương Trì đó giờ, nên cậu cũng chưa có cơ hội thưởng thức những món này.

Bọn họ đi dọc hành lang, lúc đi ngang qua phòng Trương Viễn thì đúng lúc cửa mở, Trương Viễn cầm chìa khóa ra ngoài, ngẩng đầu thấy hai người họ, sững sờ cười: “Ồ, định đi đâu đấy?”

Phương Trì thấy anh cười xấu xa, kéo người đi không muốn nói chuyện tiếp: “Ra ngoài ăn cơm.”

Trương Viễn chặn đường hai người, cằm giương lên trời ẩn ý hỏi: “Ra ngoài ăn cơm à? Không dẫn trợ lý theo, không thèm chào quản lý, chỉ hai người thôi à?”

Phương Trì nghe ra ý của anh, cười nhạt: “Anh Viễn, em dẫn thợ mát xa của mình ra ngoài ăn một bữa, hoàn toàn là hoạt động cá nhân, không nằm trong hoạt động của đội, còn cần phải báo với người khác sao?”

“Không cần báo cáo.” Trương Viễn nói tiếp, “Nhưng đội trưởng Phương à, dạo này tần suất hoạt động cá nhân của cậu hơi bị cao đấy nhỉ. Hôm qua mới biểu diễn xong, cánh phóng viên tới Ninh Hải còn chưa kịp rút, mà giờ cậu lại bị chụp ảnh rồi đăng lên mạng thì vui lắm, đề tài về CALM chắc hot cả tuần quá.”

Phương Trì im lặng, đoạn nghiêng đầu nhìn qua một người không hề hay biết gì về tình hình lúc này, nhíu mày hỏi: “Trên mạng nói gì?”

Trương Viễn thở dài một tiếng, lấy điện thoại ra, tùy ý lướt hai cái, giơ màn hình cho Phương Trì xem: “Đây đây đây, ngài tự xem giùm, dù chụp cái góc này hay mờ tới mức này cũng không che giấu được khí chất phong trần của đội trưởng Phương, chẹp, quá xịn!”

“Giờ mấy người quản lý đều càng già càng cợt nhả thế à?” Phương Trì tiện mồm chọc ghẹo, đảo mắt qua, vài giây sau bật tiếng cười nhạo: “Mấy tên đó dám viết thật à.”

Trên màn hình là mấy tấm ảnh bị chụp lén ở sân bay mấy hôm trước, có tất cả ba tấm.

Tấm thứ nhất là Phương Trì khom lưng chống tay lên tay vịn ghế ngồi của Lâm Hiểu, hai tay trong tư thế bảo vệ, che chắn Lâm Hiểu đang mờ mịt mông lung lại, hơi cúi đầu, nói gì đó với người trước mặt.

Nếu như không bị chụp lại, có lẽ Phương Trì cũng sẽ không biết hóa ra lúc bản thân nhìn Lâm Hiểu lại dịu dàng, chiều chuộng lạ thường đến thế.

Ừm, còn tràn đầy yêu thương nữa?

Tấm thứ hai là lúc Phương Trì nắm cổ tay Lâm Hiểu, kéo cậu dậy, mắt nhìn thẳng xuyên qua đám đông, đi về phía trước.

Tấm thứ ba chỉ chụp được bóng lưng hai người, cũng đúng lúc Phương Trì dẫn Lâm Hiểu vào phòng vip khu chờ bay và đóng cửa lại.

Phương Trì im lặng một khắc, lướt lướt vài lần trên màn hình cảm ứng, đoạn cất giọng giễu cợt: “Giờ paparazzi còn biết lên thiên đàng xuống địa ngục luôn đấy, không buông tha chỗ nào cả.”

Vậy là với ba tấm hình, từ góc chụp tới thông tin muốn truyền tải đều bắt thóp đúng chỗ, hơn nữa rõ ràng là bị chụp từ mấy ngày trước, sớm không đăng muộn không đăng lại nhằm đúng lúc buổi công diễn ở Ninh Hải của CALM kết thúc thì tung lên mạng, nói là người qua đường không để tâm gì gì đó… thôi xin lỗi, nồi kiểu này người qua đường không dám gánh.

Đã vậy còn giật tít khiến người khác không biết phải tin ai – “Đội trưởng CALM Phương Trì và một chàng trai xa lạ tương tác thân mật ở sân bay, lời ít ý nhiều!”

Khả năng định hướng, phong cách thân quen, lời văn thân thuộc như thế nếu bảo không phải tác phẩm của paparazzi thì chính paparazzi cũng chẳng tin.

“Nên anh mới nói hai hôm nay cậu cẩn thận chút đi, có lẽ trong bóng tối vẫn còn nhiều con mắt đang nhìn chằm chằm đó.” Trương Viễn lấy lại điện thoại, tiếp tục khuyên nhủ, “Giờ còn tâm trạng ra ngoài ăn cơm nữa không, đội trưởng Phương?”

Ai ngờ Phương Trì vẫn ung dung cười: “Có chứ, tại sao không? Dùng mấy tấm ảnh này làm khai vị.” Nói rồi định kéo Lâm Hiểu xuống tầng.

“Cậu đứng lại cho anh!” Trương Viễn đau đầu nhất là cái lá gan không sợ thiên hạ của Phương Trì, chỉ thích làm những gì mình muốn, anh tức muốn nổ phổi bước nhanh hai bước đuổi theo, trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng bèn nói không lựa lời, “Đúng! Phương Trì cậu không sợ trời không sợ đất, thích cái gì làm cái đó, nhưng cậu không nghĩ tới Lâm Hiểu à?! Cậu ấy-”

“Anh Viễn.” Cảm xúc của Phương Trì trầm xuống trong nháy mắt, lạnh lùng cắt ngang lời anh: “Nói gì vậy.”

Trương Viễn khựng lại, những lời định nói miễn cưỡng kẹt trong cuống họng, nín tới mức đỏ ửng mặt.

Cho dù Lâm Hiểu có không biết về tình hình hiện tại thì dựa vào bầu không khí đột ngột lạnh xuống giữa hai người cũng hiểu được ít nhiều, đặc biệt là lúc nãy còn nghe thấy tên của mình.

Internet, paparazzi.

Đây là… mình vừa rước phiền phức vào người Phương Trì.

Lâm Hiểu không biết gì về những biến hóa vô thường trong giới giải trí, nhưng có một điều cậu hiểu rất rõ, Phương Trì là một minh tinh, còn mình chỉ là một người tầm thường, hơn nữa mấy ngày nay hai người còn dính với nhau như hình với bóng, khi Phương Trì ra ngoài, dù có đi cùng hay không đi cùng thành viên trong nhóm nhạc, chỉ cần không phải tới sân vận động để luyện tập thì nhất định sẽ dẫn mình theo, không bao giờ để cậu lẻ loi.

Hắn lúc nào cũng mang mình theo, Lâm Hiểu vô cùng vui vẻ, nhưng nếu bởi lý do này mà Phương Trì phải gánh thêm những phiền phức không đáng có và bị đặt điều thì dù có được gấp ngàn lần cậu cũng không muốn, dầu gì cậu cũng biết nước có thể dâng thuyền nhưng cũng có thể dìm thuyền, đối với một minh tinh mà nói, càng là lời nói ít căn cứ thì càng dễ nổi sóng gió bão bùng.

Hai người phía trước vẫn giữ im lặng, Lâm Hiểu hít sâu một hơi, sau đó đổi giọng nhẹ nhàng, kéo góc áo Phương Trì, cười nói: “Anh Trì… không cần ra ngoài nữa, tôi vừa nhớ ra mấy hôm trước anh Tiểu Du có giúp đỡ bên nhân viên đạo cụ bê đồ bị căng cơ thắt lưng, phải dùng miếng dán bong gân mất mấy ngày, còn bảo bao giờ rảnh thì nhờ tôi mát xa cho anh ấy, có điều mấy ngày nay anh ấy chạy trước chạy sau giúp anh nên không rảnh, nên vẫn luôn hoãn lại. Giờ nhân dịp rảnh rỗi, tôi đi-”

Phương Trì nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Hiểu, gằn từng chữ: “Sư phụ Tiểu Lâm, cậu có biết thợ mát xa tư nhân có chữ “tư nhân” để làm gì không?”

Lâm Hiểu sững sờ.

Tư nhân… chỉ có một không hai, đặc biệt nhất, chỉ thuộc về một người.

Mà hiện giờ Lâm Hiểu lại nói, cậu muốn đi giúp người khác chữa thương ở thắt lưng?

Phương Trì đột nhiên sinh ra cảm giác nguy hiểm bảo bối mình nắm trong tay bị kẻ khác mơ ước, ngặt nỗi chưa tới lúc thích hợp, hắn chưa có cách để tìm kiếm khởi nguồn của cảm giác quái dị này, chỉ là thấy phiền muộn trong lòng, nhất thời giọng điệu cũng nghiêm hẳn ra: “Sư phụ Tiểu Lâm còn làm bán thời gian à?”

Trái tim Lâm Hiểu như bị một chiếc kim vô hình xuyên qua, rõ ràng không dùng lực nhưng lại làm cậu đau đớn khó hiểu. Có lẽ là lúng túng, luống cuống, mãi sau Lâm Hiểu mới rũ mi, nhẹ nhàng nói: “Tôi nghĩ là… anh Du là trợ lý của anh, cũng tính là nửa người của mình, cho nên…”

Lâm Hiểu không giỏi giấu giếm, hiện giờ cậu lại cẩn thận quá mức như vậy, Phương Trì phản ứng lại trong chớp mắt- mình đang làm gì vậy?

Sự tức giận này bùng lên quá vô lý, thậm chí còn mạnh hơn lúc nhìn thấy tấm hình chụp trộm ở sân bay. Phương Trì tự rõ mình đã lỡ lời, nhưng Trương Viễn vẫn còn chắn trước mặt, một người kiêu ngạo bất kham như đội trưởng Phương chưa kịp giải thích đã nuốt từng chữ vào bụng. Hắn bực bội day ấn đường, nắm cổ tay Lâm Hiểu, xoay người nhanh chân về phòng, để mặc Trương Viễn đứng một mình như có điều suy nghĩ chú ý bóng lưng họ, mãi tới khi cửa phòng Lâm Hiểu bị đóng lại mới mỉm cười sâu xa…

“Có mấy người ấy à, dạo chơi trần gian quen rồi, thật hay giả đúng hay sai lại chẳng thể tự nhìn ra…”

Cửa phòng bị Phương Trì đóng lại bằng một tay, lực quá lớn khiến cánh cửa đập vào bản lề cái “rầm”, Lâm Hiểu đứng trước cửa, vẫn còn giật mình vì cú sốc vừa rồi, mà sau tiếng động này cơn giận còn sót lại trong lòng Phương Trì cũng biến mất.

Hắn vẫn còn nắm chặt cổ tay Lâm Hiểu, hồi nãy không nhận ra mình dùng quá nhiều sức, giờ cúi đầu nhìn mới nhận ra cổ tay trắng nhỏ của Lâm Hiểu bị hằn vài vết ngón tay, đỏ trắng đan xen vô cùng nổi bật.

Tim gan Phương Trì thót một cái, thả cậu ra.

Ngay sau đó hắn thở dài, ngón tay đặt lên vết hằn, nhẹ nhàng xoa xoa: “Có đau không?”

Thật ra thì không đau, nhưng không hiểu tại sao Lâm Hiểu lại thấy sống mũi mình cay cay, thế này là… muốn khóc hả?

Thật kỳ lạ.

Dù có đột nhiên bị Phương Trì trào phúng cậu cũng không thấy tủi thân, Phương Trì tức giận đóng cửa cậu cũng không tủi thân, nhưng Phương Trì đột ngột dùng giọng mềm mỏng dỗ dành cậu, ấy thế mà khóe mắt cậu lại đỏ lên.

Lâm Hiểu vừa rồi còn xoắn xuýt về sự biến hóa trong cảm xúc của Phương Trì, hiện giờ lại kinh ngạc về sự chuyển biến trong suy nghĩ của mình, vì vậy trong lúc mơ màng, cậu nghe theo lời Phương Trì nói, nhỏ giọng “ừm” một tiếng.

Ngón tay ấm áp của Phương Trì xoa xoa phần xương cổ tay lồi ra của Lâm Hiểu, đoạn nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”

Lâm Hiểu cắn môi dưới, lắc đầu nguầy nguậy.

Không xong rồi, sao không khống chế được nước mắt thế này!

Phương Trì nhận ra cậu là lạ, vừa nhìn lên đã thấy hai mắt Lâm Hiểu đỏ ửng, khóe mắt ầng ậng nước, lại càng lúc càng nhiều thêm, chỉ trực chờ tràn khỏi khóe mi.

Phương Trì đột nhiên rùng mình một cái, lửa giận không tên lúc nãy đã hoàn toàn bị dội tắt bởi ánh nước trong mắt cậu, Lâm Hiểu tựa hồ nhận ra ánh nhìn chăm chú của đối phương, trước khi Phương Trì kịp xích lại nhìn thì nhanh chóng quay ngoặt đầu sang một bên.

Không cho nhìn, chẳng biết đang giận hờn, ngại ngùng cái gì nữa.

Phương Trì khựng lại, cũng quay sang hướng của cậu, mới vừa cử động một chút thôi mà Lâm Hiểu cứ như khai phá được thiên cơ nên dạ cũng sáng hẳn ra phản ứng ngay tắp lự, lập tức quay ngoắt đi lần nữa!

Phương Trì: “…”

Hóa ra lúc sư phụ Tiểu Lâm làm mình làm mẩy là như vầy?

Ừm, rất là cute pho mai que lạ kỳ.

Phương Trì hơi vui, cố ý nghiêng đầu theo, ngay khi Lâm Hiểu định quay đầu sang hướng khác thì đột nhiên cảm nhận được có một ngón tay đang đặt trên má mình.

Ngay sau đó là tiếng cười khẽ của Phương Trì: “Đừng trốn nữa, sư phụ Tiểu Lâm nhìn tôi một lát đi?”

Lâm Hiểu cắn răng, giận hờn nói: “Không nhìn thấy!”

“Ồ…” Đầu ngón tay Phương Trì hơi dùng sức, đẩy mặt cậu đối mặt với mình, ý cười trong giọng nói càng tăng thêm, “Dễ thôi, vậy để tôi nhìn cậu nhé?”

Ngón tay Phương Trì vẫn đè trên má Lâm Hiểu, ngón tay hắn có một vết chai mỏng, cho dù có cầm dùi trống cũng không dùng với vị trí này, Lâm Hiểu cũng không biết tại sao vết chai này lại hình thành, nhưng cảm xúc trên mặt quá rõ ràng, Lâm Hiểu như cảm thấy phần da dẻ ngón tay Phương Trì đang chạm vào đang nóng dần lên, tựa như một đốm lửa nhỏ không đáng chú ý nhưng có thể bùng lên lan khắp cánh đồng.

Cậu hoảng loạn lùi ra sau hai bước, Phương Trì cũng tự nhiên như không thu tay về.

Hai người im lặng đối diện nhau, hồi lâu sau ý cười trong mắt Phương Trì nhạt dần, chậm rãi mở lời: “Xin lỗi, vừa rồi tâm trạng tôi không tốt.”

Ngay khi hắn vừa dứt câu thì Lâm Hiểu đã lắc đầu nguầy nguậy.

Phương Trì lại gần, cúi đầu nhìn vành mắt vẫn đỏ ửng của Lâm Hiểu, bất lực nói: “Đừng tha thứ cho tôi nhanh thế, như thể giữa chúng ta không có sự chân thành nào vậy.”

Lâm Hiểu nghe vậy ngẩn người, rốt cuộc cũng phải nín khóc, phì cười.

Cuối cùng sư phụ Tiểu Lâm cũng chịu cười, nỗi lo trong Phương Trì vơi được một nửa, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, đỡ tay cậu dắt người ra ngoài bao công, để cậu ngồi lên ghế mây, sau đó vào phòng tắm lấy khăn bông, đoạn nhúng nước ấm rồi đặt vào tay cậu: “Đắp lên mắt nhé?”

Lâm Hiểu siết chiếc khăn ấm, đắp lên mắt ấn ấn hai cái tượng trưng, nhỏ giọng đáp: “Tôi không sao.”

“Ừ, cậu không sao hết, là tôi có sao.”

Phương Trì ngồi xuống chiếc ghế xếp cạnh cậu, hiếm có một lần nghiêm túc phân tích bản thân: “Là tôi không kiểm soát được cảm xúc, nhưng tôi thực lòng không cố ý nổi giận với cậu.”

“Tôi biết…” Lâm Hiểu dò hỏi: “Tôi biết anh không nhắm vào tôi, thế nhưng… sau đột nhiên anh lại bực bội vậy, có thể kể tôi nghe không?”

Phương Trì chọn một tư thế thoải mái để nằm, cười nói: “Sao thế, sư phụ Tiểu Lâm định đổi nghề sang anh trai nhỏ tri kỷ, phạm vi hành nghề mở rộng hơn, còn làm cả “tâm sự chữa bệnh” à?”

Lâm Hiểu vẫn ngồi thẳng lưng, lắc đầu đáp: “Tôi không giỏi mặt này đâu, không dám tùy tiện lôi người khác làm chuột bạch, nhưng mà… anh muốn nói gì thì nói đi, tôi… tôi tình nguyện lắng nghe, cho dù không có hiệu quả thì nói ra vẫn thoải mái hơn để trong lòng chứ?”

Đây chính là sức mạnh trời phú của sư phụ Tiểu Lâm – chỉ bằng dăm ba câu đã khiến tâm trạng cực tệ của đội trưởng Phương khá hơn.

Phương Trì nhíu mày: “Thế nên đối với cậu, cậu coi tôi là bệnh nhân đặc biệt?”

Lúc này Lâm Hiểu không hề do dự gật đầu cái rụp, trông vô cùng chân thành: “Vâng.” Ngừng hai giây lại tự lẩm bẩm: “Không phải anh cũng như vậy với tôi sao…”

Phóng tầm mắt ra xa, biển trời nối tiếp nhau, sóng biển cuồn cuộn đánh vào bờ, gió từ ngoài khơi đẩy cho sóng nước lan xa đuổi theo nhau, trái tim Phương Trì như hẫng một nhịp.

Đối phương không lên tiếng, Lâm Hiểu không đợi được câu trả lời, hiện giờ lại càng giống một đứa trẻ đang cố gắng chứng minh bản thân mình, muốn nhận được một lời khẳng định từ phụ huynh. Cậu vắt chiếc khăn lên tay vịn ghế, vội vàng giơ tay lên, bắt đầu quơ quơ, nên ra một ví dụ thuyết phục: “Tôi nghe anh Tiểu Du nói, trước đó anh Viễn có sắp xếp cho anh một đội thợ mát xa nhưng anh từ chối, thế mà anh lại chủ động tới tìm tôi, với cả… tuy tôi không nhìn thấy, nhưng tôi cảm thấy anh đối xử với những nhân viên khác… không… không giống với tôi… không tốt như đối đãi với tôi…”

Tầm mắt Phương Trì rời khỏi biển khơi sóng lớn ngoài xa, thu về trên vòng bảo hộ ban công, trên bồn cây xanh trên bậc thềm, không hiểu có điều gì thôi thúc hắn khiến hắn cố nhịn không nhìn biểu cảm của Lâm Hiểu, hắn nhìn chằm chằm cánh hoa lệ đường trong chậu, một hồi sau mới khẽ khàng hỏi: “Tôi tốt với cậu lắm à? Tốt tới mức nào, hoặc là… khác như thế nào?”

“Anh…” Lâm Hiểu nghẹn họng, rồi lại chân thành, tự nhiên tiếp tục: “Rất rất tốt, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ sư phụ và sư mẫu thì không có ai tốt với tôi đến vậy. Tuy anh nói tôi là thợ mát xa tư nhân của mình, nhưng tôi có thể cảm nhận được, anh đối đãi với tôi không giống người khác, không giống ông chủ của tôi, càng giống như…”

Phương Trì hứng thú quay sang nhìn cậu: “Như gì?”

Lâm Hiểu hít sâu: “Như một người anh, ừm… anh ruột.”

Phương Trì: “…”

Cuộc đời thật lắm bất ngờ, bất ngờ trên mọi miền quê.

Có đôi khi chính Phương Trì cũng không hiểu và không tả được nỗi lòng mình, hắn cứ nghĩ sư phụ Tiểu Lâm đã nhạy bén nhận ra được “ý đồ riêng” của hắn, đang định nói toạc vấn đề ra thì chẳng hiểu sao lại được ụp cái mác người thân lên người.

Thôi được rồi, dầu gì cũng là người một nhà về cùng một cửa.

Phương Trì bật cười, bất lực lắc đầu: “Cậu đấy…”

“Nên là tại sao hồi nãy anh khó chịu, anh có thể nói cho tôi nghe không?”

Phương Trì lấy điện thoại ra, gửi wechat cho Tiểu Du, tiện tay lẳng điện thoại vào khay trà nhỏ, làm như không có chuyện gì đổi chủ đề: “Không có gì, không cần để tâm, lát nữa cùng ăn trưa.”

Lâm Hiểu càng nhíu mày chặt hơn.

Thực tế Phương Trì cũng không cố ý che giấu, chỉ là… chính hắn cũng không hiểu rõ.

Đầu tiên là mấy tấm ảnh.

Cũng không phải lần một lần hai bị chụp trộm, paparazzi, người qua đường, fan, Phương Trì đã từng xuất hiện trong ống kính của họ vô số lần, hơn nữa từ trước đến giờ hắn chẳng để tâm tới ba thứ vụn vặt này, thứ nhất là hắn vẫn luôn đứng đắn, chẳng có gì không dám tiết lộ với người ngoài cả, cho dù chuyện không thể công khai xu hướng tính dục ở giới giải trí cũng chẳng trở thành nhược điểm của hắn, bởi vì suốt bằng đó năm hắn vẫn độc thân.

Cũng phải nói đôi câu về Tiểu Du.

Từ lúc ra mắt tới giờ Tiểu Du vẫn luôn là trợ lý của mình, nếu nói về tuổi tác thì Tiểu Du còn hơn hắn hai tuổi, nhưng xuyên suốt thời gian qua vẫn gọi hắn một tiếng “anh Trì” giống mọi người, xét một số khía cạnh thì Tiểu Du còn thân với hắn hơn cả quản lý Trương Viễn. Dù sao với một trợ lý thì phải quan tâm tới việc ăn mặc ngủ nghỉ của nghệ sĩ nhà mình, nói không ngoa, Tiểu Du chính là một trợ lý hạng sao hàng thật giá thật, không chỉ làm ăn đàng hoàng mà còn rất đáng tin cậy.

Tiểu Du bị căng cơ thắt lưng, cũng không hẳn là hắn không để ý.

Thế là đội trưởng Phương phải tra hỏi linh hồn mình – nếu vấn đề không nằm ở mấy tấm ảnh và trợ lý của mình, vậy sự bực tức và khó chịu của hắn chui từ đâu ra?

Chỉ có một nguyên nhân, là Lâm Hiểu.

Dù không bị chụp nhiều nhưng Lâm Hiểu và hắn đứng chung một khung hình bị kẻ khác nhận ra, hắn cảm thấy bực bội.

Cái eo của Tiểu Du phải được chữa, nhưng nếu Lâm Hiểu phải tự mình mát xa, cho dù có dễ dàng đến đâu thì hắn lại cảm thấy có gì đang dằn lòng mình xuống.

Thậm chí là bị xúc phạm.

Vấn đề lại tới nữa – tại sao chứ?

Tại sao mỗi giây mỗi phút đều muốn người này ở bên mình?

Tại sao lại muốn dán cái mác “độc quyền” lên người cậu ấy, để không một ai có thể tò mò?

Tại sao lúc say rượu thấy cậu lại có ý nghĩ trêu chọc khác thường?

Phương Trì buồn phiền nhắm mắt.

Có lẽ hắn đã biết đáp án rồi.

Chỉ là quá mơ hồ.

Không nhìn rõ, không thấy được.

Hai người ngồi bên ban công hóng gió biển, mỗi người một ý, mỗi người một suy đoán riêng. Đúng lúc đó, cửa phòng bị gõ mấy tiếng, Tiểu Du cầm cơm hộp vào phòng.

“Anh Trì!” Tiểu Du vui mừng hớn hở nhấc túi nilon trong tay, “Em ra ngoài dạo một vòng, mua được mấy món đặc sản địa phương anh yêu cầu này, nóng hổi vừa thổi vừa ăn, ăn ở đâu nhể?”

Phương Trì chỉ bàn nhỏ cạnh ban công: “Ở đây.”

“Tới liền!”

Tiểu Du nhanh nhẹn bày mấy hộp đồ ăn ra bàn, lúc khom lưng, Phương Trì như vô ý hỏi: “Eo cậu sao rồi?”

“Hả?” Tiểu Du sững người, đoạn bật cười ha hả: “Không sao không sao, hơi căng tí thôi, mấy ngày trước còn làm phiền sư phụ Tiểu Lâm dành thời gian ấn hai ba lần cho em, nhưng mà cũng chẳng rảnh được giây nào mà.”

Phương Trì: “Cậu ấy-”

“Giờ làm đi ạ.” Lâm Hiểu đột nhiên lên tiếng, giọng cậu không lớn nhưng lại lạnh nhạt.

Phương Trì thoáng nghẹn họng, bàn tay đang định đưa đũa cho Lâm Hiểu bất động giữa không trung.

“Giờ- giờ á?” Tiểu Du như vừa nốc một chai thuốc thông minh, đảo mắt nhìn hai người, ngay lập tức nhận ra trong phòng có mùi bình yên trước giông bão, lại lén nhìn sắc mặt ngày càng tệ của Phương Trì, Tiểu Du hãi hùng nói: “Thôi, thôi khỏi đi… À thì, hai người ăn cơm đi, em…”

Nhưng Lâm Hiểu đã tự đứng dậy, đỡ cửa kính ban công, cất giọng bình bình hỏi Tiểu Du: “Anh, anh ăn không?”

“À không.” Tiểu Du thuận miệng đáp.

Trả lời xong mới nhận ra có gì sai sai…

Đậu má! Sư phụ Tiểu Lâm vừa gọi cậu ta là gì cơ?

… Anh?!

Phương Trì ngồi trên ghế mây, bàn tay nắm đũa siết chặt tới trắng cả khớp.

Lâm Hiểu vẫn bình tĩnh như thường: “Vậy càng tốt, em qua phòng anh mát xa eo cho anh, xong xuôi thì mình ăn chung.”

“Hai chúng ta…”

“Đi đi.”

Sau một hồi im lặng tới quái lạ, Phương Trì đột ngột mở miệng, rõ ràng rất bình tĩnh nhưng lại khiến người nghe phải rùng mình.

Lâm Hiểu có rùng mình hay không thì Tiểu Du chịu, nhưng mà cậu ta rùng mình thật.

Còn Phương Trì sau khi đưa ra mệnh lệnh của đội trưởng xong thì không quan tâm tới hai người nữa, cũng lẳng đôi đũa vốn định đưa cho Lâm Hiểu sang một bên, chăm chú ăn bữa trưa của mình.

“Đi thôi.” Lâm Hiểu nhẹ nhàng nói, “Sau khi mát xa eo xong thì anh mời em ăn cơm coi như lương ngoài giờ nhé?”

“À… Được, không thành vấn đề.” Tiểu Du hơi do dự, đoạn thăm dò hỏi: “Vậy anh Trì, bọn em…”

Phương Trì nghiêng người, không ngẩng đầu, “ừ” một tiếng không để tâm.

Tâm trạng của đội trưởng Phương quá khó tả, nhưng ngoài mặt thì gió êm biển lặng, Tiểu Du gãi đầu một cái, cuối cùng vẫn thấp thỏm dẫn Lâm Hiểu rời khỏi ban công.

Phương Trì vẫn ngồi lì trong phòng Lâm Hiểu ăn cơm trưa, không thấy diệu hiệu quay về, Tiểu Du đi vào gian chính, lúc đi ngang qua giường chỉ đành nhỏ giọng hỏi dò: “Qua phòng tôi nhé?”

“Được.” Lâm Hiểu cười, “Nhưng em mới tới phòng anh được một, hai lần, không quen đường lắm, anh dẫn em nhé.”

“Được chứ!”

Phương Trì ngồi ở ban công giật giật mí mắt, vẫn im lặng.

Tiểu Du dẫn Lâm Hiểu ra khỏi phòng, trước lúc đóng cửa lại có lơ đãng nhìn ra ngoài ban công.

Biển ban trưa lóng lánh ánh dương, còn Phương Trì ngồi trong nắng ấm, bóng lưng lại lặng yên, cô độc như một bức tượng hình người.
Bình Luận (0)
Comment